Bạch Cốt U Linh
Trần Thanh Vân
Đáy vực tối đen nhưng không hề tối với bất kỳ ai giả như đã lưu ngụ lâu dưới đáy vực, đủ để mắt nhìn quen trong tối.
Và Phương Băng vừa hạ thân xuống liền nghe tiếng Điền Hồ quát hỏi :
- Nam Lý ? ! Sao tiểu huynh đệ bỗng xuất hiện ở đây ?
Thanh âm của Điền Hồ làm Phương Băng mừng rỡ. Vì quá mừng nên khi xả công, cho khôi phục hoàn toàn vóc dáng, nàng cứ thế lên tiếng :
- Là tiểu nữ đây, công tử ?
Và nàng lập cập chạy ngay đến chỗ đã có tiếng phát thoại của Điền Hồ vừa vang lên.
Lập tức có tiếng Điền Hồ nhắc nhở :
- Có vách đá chắn trước mặt, dừng lại và chuyển sang tả, ồ...
Theo chi điểm của Điền Hồ, Phương Băng còn tiếp vận vào cạnh Điền Hồ khá nhanh vì thế nàng không hiểu Điền Hồ kêu như thế là có ý gì. Nàng hỏi :
- Công tử vẫn bình yên ? Có phải tiểu nữ đã làm công tử đau ở chỗ nào đó ?
Có tiếng Điền Hồ đáp lại thật nhẹ :
- Tội gì cô nương phải mạo hiểm ? Chỉ ít ngày nữa thôi, khi toàn bộ thương tích hoàn toàn hồi phục, tại hạ ắt sẽ tự tìm cách thoát khỏi vực sâu.
Nàng đoán chừng vị trí và ngồi xuống trước mặt Điền Hồ :
- Công tử bị nội thương ? Sao Đoàn Mộc Thu bảo nội lực của công tử hóa ra rất thâm hậu ?
Quả nhiên Điền Hồ đang ở vị thế ngồi. Và bây giờ thanh âm của Điền Hồ đã vang ngang tầm tay Phương Băng :
- Đoàn Mộc Thu ?
Phương Băng giải thích :
- Chính là Tử Y Nhân. Càng bất ngờ hơn, Đoàn Mộc Thu lại là bào huynh của Đoàn Mộc Huyền Chưởng môn Côn Luân phái.
- Phương cô nương xuống đây theo cách nào ?, Nàng hơi lo :
- Tiểu nữ đã dùng Xúc Cốt Thu Cân Đại Tuyệt Pháp, thu nhỏ thân hình, dùng y phục đã trở nên rộng để làm giảm lực rơi. Công tử không trách tiểu nữ bấy lâu nay vẫn giấu công tử chứ ?
- Trách gì bây giờ khi trước kia còn mang lốt Nam Lý, cô nương đã loáng thoáng nói qua chuyện Bách Lý Hoàng vốn có một bào muội vì đã luyện Xúc Cốt Thu Cân nên lúc nào thân hình cũng nhỏ nhắn như một đứa bé ? Chỉ trách tại hạ không sớm nhận ra đấy là cô nương.
Phương Băng thoáng ân hận :
- Tiểu nữ hay lâu nay vẫn định nói nhưng chưa có dịp.
Điền Hồ phì cười :
- Cô nương còn nhớ lúc ở Thủy Phủ chứ ? Bây giờ tại hạ hiểu vì sao lúc đó cô nương cứ khăng khăng không cho tại hạ vào xem qua thương thế !
Nàng đỏ mặt, cho dù không nghĩ Điền Hồ có thể thấy vẻ mặt nàng lúc nãy :
- Công tử hiểu thế nào ?
Điền Hồ thở ra nhè nhẹ :
- Hãy nghe tại hạ đoán đây. Trước hết, qua bút tích của Thượng Quan Du lưu lại trong Thủy Phủ, cô nương "bị luyện" chứ không phải "được luyện" công phu Xúc Cốt Thu Cân. Sau đó, vì ngẫu nhiên hay cố ý tại hạ chưa biết, cô nương đã một lúc dùng cả ba hạt Bạch Liên Vạn Niên, vô tình làm cho công phu đó phát tán. Và điều này tuy sau đó có giúp đỡ cô nương dễ dàng luyện thành võ học thượng thừa của Thủy Phương Cung, nhưng lại làm cô nương khó xử do thân thể lớn trướng lên trong bộ y phục tiểu đồng bé nhỏ. Đó là lý do khiến cô nương không thể cho tại hạ vào và nhìn thấy...
Nàng lấy tay bịt miệng Điền Hồ :
- Công tử đoán đúng rồi, nhưng đừng nhắc đến nữa. Tiểu nữ đang thẹn đến chín cả người đây này.
Điền Hồ gỡ tay nàng ra và thì thào thật nhỏ :
- Có thẹn cũng muộn rồi, nàng hãy nhìn lại nàng thì rõ.
Giật mình, Phương Băng cúi nhìn toàn thân. Và do bây giờ đã phần nào quen nhì trong bóng tối nên nàng phát hiện, lúc xả bỏ công phu Xúc Cốt Thu Cân, vì vội, nên nàng không thể để tâm đến y phục không được ngay ngắn chỉn chu như những lúc thường nếu được nàng tư mặc.
Vì thế, lúc này đây, đôi nhũ hoa của nàng đã lồ lộ nhô ra ngoài lớp xiêm y.
Nàng hoàn toàn bối rối.
Và thật nhẹ nhàng, Điền Hồ đã vòng tay, cuốn quanh thân nàng.
Miệng Điền Hồ cũng áp vào miệng nàng, khóa lại những âm thanh nàng muốn kêu.
Bóng tối vẫn vây phủ xung quanh, vì đây là một đáy vực không để bất kỳ một tia sáng nào chiếu vào..
Và Phương Băng vừa hạ thân xuống liền nghe tiếng Điền Hồ quát hỏi :
- Nam Lý ? ! Sao tiểu huynh đệ bỗng xuất hiện ở đây ?
Thanh âm của Điền Hồ làm Phương Băng mừng rỡ. Vì quá mừng nên khi xả công, cho khôi phục hoàn toàn vóc dáng, nàng cứ thế lên tiếng :
- Là tiểu nữ đây, công tử ?
Và nàng lập cập chạy ngay đến chỗ đã có tiếng phát thoại của Điền Hồ vừa vang lên.
Lập tức có tiếng Điền Hồ nhắc nhở :
- Có vách đá chắn trước mặt, dừng lại và chuyển sang tả, ồ...
Theo chi điểm của Điền Hồ, Phương Băng còn tiếp vận vào cạnh Điền Hồ khá nhanh vì thế nàng không hiểu Điền Hồ kêu như thế là có ý gì. Nàng hỏi :
- Công tử vẫn bình yên ? Có phải tiểu nữ đã làm công tử đau ở chỗ nào đó ?
Có tiếng Điền Hồ đáp lại thật nhẹ :
- Tội gì cô nương phải mạo hiểm ? Chỉ ít ngày nữa thôi, khi toàn bộ thương tích hoàn toàn hồi phục, tại hạ ắt sẽ tự tìm cách thoát khỏi vực sâu.
Nàng đoán chừng vị trí và ngồi xuống trước mặt Điền Hồ :
- Công tử bị nội thương ? Sao Đoàn Mộc Thu bảo nội lực của công tử hóa ra rất thâm hậu ?
Quả nhiên Điền Hồ đang ở vị thế ngồi. Và bây giờ thanh âm của Điền Hồ đã vang ngang tầm tay Phương Băng :
- Đoàn Mộc Thu ?
Phương Băng giải thích :
- Chính là Tử Y Nhân. Càng bất ngờ hơn, Đoàn Mộc Thu lại là bào huynh của Đoàn Mộc Huyền Chưởng môn Côn Luân phái.
- Phương cô nương xuống đây theo cách nào ?, Nàng hơi lo :
- Tiểu nữ đã dùng Xúc Cốt Thu Cân Đại Tuyệt Pháp, thu nhỏ thân hình, dùng y phục đã trở nên rộng để làm giảm lực rơi. Công tử không trách tiểu nữ bấy lâu nay vẫn giấu công tử chứ ?
- Trách gì bây giờ khi trước kia còn mang lốt Nam Lý, cô nương đã loáng thoáng nói qua chuyện Bách Lý Hoàng vốn có một bào muội vì đã luyện Xúc Cốt Thu Cân nên lúc nào thân hình cũng nhỏ nhắn như một đứa bé ? Chỉ trách tại hạ không sớm nhận ra đấy là cô nương.
Phương Băng thoáng ân hận :
- Tiểu nữ hay lâu nay vẫn định nói nhưng chưa có dịp.
Điền Hồ phì cười :
- Cô nương còn nhớ lúc ở Thủy Phủ chứ ? Bây giờ tại hạ hiểu vì sao lúc đó cô nương cứ khăng khăng không cho tại hạ vào xem qua thương thế !
Nàng đỏ mặt, cho dù không nghĩ Điền Hồ có thể thấy vẻ mặt nàng lúc nãy :
- Công tử hiểu thế nào ?
Điền Hồ thở ra nhè nhẹ :
- Hãy nghe tại hạ đoán đây. Trước hết, qua bút tích của Thượng Quan Du lưu lại trong Thủy Phủ, cô nương "bị luyện" chứ không phải "được luyện" công phu Xúc Cốt Thu Cân. Sau đó, vì ngẫu nhiên hay cố ý tại hạ chưa biết, cô nương đã một lúc dùng cả ba hạt Bạch Liên Vạn Niên, vô tình làm cho công phu đó phát tán. Và điều này tuy sau đó có giúp đỡ cô nương dễ dàng luyện thành võ học thượng thừa của Thủy Phương Cung, nhưng lại làm cô nương khó xử do thân thể lớn trướng lên trong bộ y phục tiểu đồng bé nhỏ. Đó là lý do khiến cô nương không thể cho tại hạ vào và nhìn thấy...
Nàng lấy tay bịt miệng Điền Hồ :
- Công tử đoán đúng rồi, nhưng đừng nhắc đến nữa. Tiểu nữ đang thẹn đến chín cả người đây này.
Điền Hồ gỡ tay nàng ra và thì thào thật nhỏ :
- Có thẹn cũng muộn rồi, nàng hãy nhìn lại nàng thì rõ.
Giật mình, Phương Băng cúi nhìn toàn thân. Và do bây giờ đã phần nào quen nhì trong bóng tối nên nàng phát hiện, lúc xả bỏ công phu Xúc Cốt Thu Cân, vì vội, nên nàng không thể để tâm đến y phục không được ngay ngắn chỉn chu như những lúc thường nếu được nàng tư mặc.
Vì thế, lúc này đây, đôi nhũ hoa của nàng đã lồ lộ nhô ra ngoài lớp xiêm y.
Nàng hoàn toàn bối rối.
Và thật nhẹ nhàng, Điền Hồ đã vòng tay, cuốn quanh thân nàng.
Miệng Điền Hồ cũng áp vào miệng nàng, khóa lại những âm thanh nàng muốn kêu.
Bóng tối vẫn vây phủ xung quanh, vì đây là một đáy vực không để bất kỳ một tia sáng nào chiếu vào..