Thế Cục Quỷ Cốc Tử Tập 12 |
|
Tác giả | Hàn Xuyên Tử |
Bộ sách | Chiến Quốc Tung Hoành |
Thể loại | Lịch sử - Quân sự |
Tình trạng | Hoàn Thành |
Định dạng | eBook mobi pdf epub azw3 mp3 |
Lượt xem | 4425 |
Từ khóa | eBook mobi pdf epub azw3 mp3 Sách Nói Audio full Hàn Xuyên Tử Chiến Quốc Tung Hoành Quỷ Cốc Tử Binh Pháp Quyền Mưu Quân sự Văn học phương Đông |
Nguồn | |
CHỚP THỜI CƠ, TỀ VƯƠNG MƯU YÊN
GIẢNG NHÂN NGHĨA, MẠNH KHA TỚI KẾ
Trên đường trở về, Tô Tần nặng trĩu suy tư.
Phủ tướng quốc cách cung thành không xa, song với Tô Tần lúc này, quãng đường lại dài dằng dặc tựa hồ như bất tận. Tô Tần rất hiểu Tử Chi. Xem ra, hoạ nạn của nước Yên đã không thể vãn hồi, kiếp nạn khủng khiếp hơn nữa, còn ở phía sau.
Bỗng sực nhớ tới một điều, Tô Tần trong lòng giật thột, vội vén rèm xe, gọi giật: “Trâu huynh, dừng!”
Trâu Phi Đao hô phu xe dừng lại. Kể từ sau lần ngộ nạn dọc đường, Trâu Phi Đao không tự đánh xe nữa, mà tìm một phu xe khác, để mình chuyên tâm hộ vệ Tô Tần.
“Chúa công?” Trâu Phi Đao ghé lại gần.
“Trong cung còn mấy vị công tử?”
“Viên Báo có lẽ biết.” Trâu Phi Đao đáp.
“Mau, về phủ.”
Loáng cái, xe ngựa đã về tới trước cổng, ra đón họ lại không phải là Viên Báo, mà là Tô Đại. “Anh hai, nhớ anh quá!” Trông thấy Tô Tần, Tô Đại không còn giữ vẻ mặt nghiêm trang thường nhật, mà lại hồn nhiên như hồi còn ở Lạc Dương, hân hoan chạy ra đón, “không ngờ anh lại trở về vào lúc này!”
Tô Tần khẽ cười đáp lại, rồi chỉ vào phòng khách.
Thấy Trâu Phi Đao dìu Tô Tần xuống xe, Tô Đại vội vàng chạy lại đỡ ở bên kia, cùng vào trong phòng.
Trong phòng khách, cả nhà Tô Đại đã tề tựu đông đủ, đầy chật cả một gian phòng rộng lớn.
Tô Tần ngồi xuống, ánh mắt dừng lại ở một cô gái, trông còn rất trẻ, song tóc đã vấn cao, mang trang phục thiếu phụ, sắc mặt e thẹn, đứng bên cạnh con trai cả của Tô Đại.
“Thưa anh, đây là trưởng công chúa của đương kim đại vương, hiện là cháu dâu của anh đó!” Tô Đại thấy Tô Tần nhìn nàng ta thì mau mắn giới thiệu, giọng điệu không giấu nổi vẻ hãnh diện, rồi vẫy tay với hai người, “các con, đây là bác hai mà cha thường kể, hãy mau lại vái chào!”
Con trai Tô Đại kéo công chúa bước lại, cùng hành đại lễ khấu bái.
“Vẫn nhớ ta chứ?” Tô Tần nhìn công chúa cười, “ta từng tới nhà cỏ của con, lúc đó, con còn bé xíu!”
Trưởng công chúa cúi mặt, gật đầu: “Thưa, vẫn nhớ!”
Tô Đại gọi những người con khác lại, lần lượt vái lạy. Tô Tần sai Viên Báo mang vàng tới, tặng cho mỗi người một đĩnh. “Viên huynh,” Tô Đại nhìn sang Viên Báo, “hãy dẫn bọn chúng ra vườn hoa, xem có chỗ nào cần nhổ cỏ dọn dẹp không?”
Viên Báo vâng lời, cùng mọi người lui ra.
Có lẽ đã quá mệt mỏi, Tô Tần đi vào trong buồng, nằm ghé xuống giường.
Tô Đại cũng theo vào.
“Thưa anh,” thấy trong phòng không còn ai khác, Tô Đại mới hồ hởi kể lại, “mấy năm qua, nghe theo lời anh chỉ dạy, em đã đọc những sách anh đọc, ngộ những điều anh ngộ, cũng có ít nhiều tâm đắc. Gần đây có đem vận dụng, chao ôi, quả là hữu hiệu thần kỳ!”
“Em vận dụng thế nào?”
Tô Đại bèn đem chuyện đi sứ sang Tề kể hết cho Tô Tần nghe, rằng mình đã suy đoán tình thế ra sao, đối đáp với Thuần Vu Khôn thế nào, rồi lại đến chuyện đối đáp với Tề Vương, trò chuyện với Tử Chi, phục mệnh với Yên Vương Khoái, và cả chuyện Tề Vương khen ngợi, Tử Chi tặng vàng vân vân, hào hứng bẩm báo vô cùng cặn kẽ.
“Ngươi…” Tô Tần cuối cùng đã hiểu rõ ẩn tình, giơ tay chỉ thẳng mặt Tô Đại, ngón tay run lên bần bật, “ngươi phá hỏng đại sự của ta đã đành, lại còn tàn hại nước Yên, tàn hại người Yên, tàn hại Tử Chi, cuối cùng, đã tàn hại chính bản thân ngươi đó!”
Tô Đại bàng hoàng chết lặng.
Rõ ràng, Tô Đại hoàn toàn không thể ngờ được sẽ nhận phải lời quở trách nặng nề nhường này.
“Anh…anh…” Tô Đại nghẹn lời, “là…là thế nào?”
“Ngươi…” Tô Tần phẫn uất khó kham, ho rũ một hồi, rồi gắng gượng khiến mình trấn tĩnh lại, trừng mắt nhìn Tô Đại, “khắp Kế Thành máu nhuộm đỏ loà, mà kẻ châm ngòi hiểm hoạ là ngươi lại không hề hay biết, đây…đây chính là thuật miệng lưỡi mà ngươi học được đó sao?”
“Yên Vương nhường ngôi cho hiền thần Tử Chi, chính là thánh đức thời thượng cổ. Bởi thái tử quá cố chấp, cứng đầu phản nghịch, mới gây ra hoạ nạn này. Nhưng sau đó, Thị Bị tướng quân hiểu rõ nguồn cơn, đã đứng về phía Tử Chi, giờ đây phản đảng đã trừ, nước Yên chẳng mấy chốc sẽ…”
Không chờ Tô Đại nói hết lời, Tô Tần đã chỉ thẳng ra cửa: “Đi…ngươi đi ngay cho ta! Từ nay về sau, đừng bao giờ đặt chân vào nhà ta nữa!”
“Anh…” Tô Đại kinh hãi rụng rời, quỳ sụp xuống bật khóc.
Tô Tần quay đi, xoay lưng về phía Tô Đại.
“Thưa anh…” Tô Đại nghẹn ngào, “em biết em sai rồi, việc tới nước này, xin anh hãy dạy em phải làm gì đây?”
“Nếu ngươi còn muốn sống, nếu ngươi không muốn vợ con ngươi mất mạng, trong vòng ba ngày tới, hãy dẫn họ lập tức rời khỏi Kế Thành, rời khỏi nước Yên!” Tô Tần nói gọn lỏn, rồi kết một câu, “chớ hỏi ta tại sao!”
Hai chữ “tại sao” vừa lên đến miệng đã bị chặn ngang, Tô Đại đành miễn cưỡng nuốt lại xuống họng, lắp bắp hỏi: “Đi đâu?”
“Ngươi từ đâu tới, thì hãy về đó!”
“Anh hai?” Tô Đại rất đỗi hoang mang, “em…em ngựa đẹp xe sang đưa cả nhà đi khỏi, giờ lại vất vưởng quay về, còn mặt mũi nào?”
“Mấy trăm dật vàng, lẽ nào còn chưa đủ cho ngươi vênh vang? Một cô con dâu công chúa, lẽ nào còn chưa đủ cho ngươi hãnh diện? Từ lúc nào mà mặt mũi của ngươi đã lớn đến mức không màng sống chết?”
“Em…”
“Đi ngay!” Tô Tần dứt khoát, “còn nữa, ngày nào ta còn sống, thì cấm ngươi được lộ diện ở bất cứ nước nào!”