Ti Mệnh |
|
Tác giả | Cửu Lộ Phi Hương |
Bộ sách | |
Thể loại | Sách Nói |
Tình trạng | Sách Nói |
Định dạng | Sách Nói |
Lượt xem | 3101 |
Từ khóa | Audiobook Sách Nói mp3 full Cửu Lộ Phi Hương Huyền ảo Tiên hiệp Hài hước HE Ngôn tình Văn học Phương Đông |
Nguồn | |
Sau khi đọc xong Tình kiếp tam sinh, Ti Mệnh sẽ là cuốn truyện mọi người nên cân nhắc tới. Nói về Ti Mệnh sau khi tranh cãi với Tam Sinh và rơi xuống ao Quỳnh, uống rượu và chìm đắm trong giấc ngủ ngàn năm.
Ti Mệnh, nắm giữ vận mệnh của vạn vật nhưng nàng lại không có cách nào an bài vận mệnh của chính mình. Mong ước của nàng chỉ là được sống theo cách mình muốn, trở thành người chấp bút cho cuộc sống của bản thân dù chỉ một lần.
Trường Uyên, con rồng đen cuối cùng bị giam giữ trong Vạn Thiên Chi Thư mà vẫn không hiểu tại sao? Chỉ vì lời tiên tri? Tại sao chỉ vì nó mà cả dòng tộc rồng phải đền mạng? Tại sao chỉ vì nó mà chàng lại phải ở một nơi không có sinh linh, không lên nhật nguyệt, chỉ có vào không ra? Tại sao chàng không thể tự do ra vào, tự do đi khắp chốn như những người khác khi mình chả làm gì sai trái?. Tận sâu trong con người chàng chỉ có một chữ mà phải luôn che giấu nó- HẬN
Nàng gặp Trường Uyên- khi đang thả mình rơi tự do vào một khoảng không đen không đáy, chìm vào Hỗn Độn.
“Tên ta là Trường Uyên”
“Trường Uyên, tên ngươi rất hay”
“Ti Mệnh, tính cách của ngươi cũng rất thú vị
Khi là Nhĩ Sanh, cô gái nghịch ngợm, quậy phá này luôn làm cho ai ai cũng hận không thể bắt lại. Nhĩ Sanh rất coi thường sự nhát gan của bà con trong thôn. Lúc này nàng đang trốn vào một cánh rừng nọ. Một cánh rừng có một đầm nước thẳm, những nhánh cây khôi gãy tận đáy đầm, một loài hoa trắng nhỏ nở suốt mùa ven đàm, cánh mềm như nhung. Một cánh rừng mà bà con truyền tai nhau về truyền thuyết thượng cổ, yêu ma quỷ quái… nơi này nàng đã gặp Trường Uyên với bao nhiêu cảm xúc dở khóc dở cười. Lúc này chàng đầy máu, vì đã trốn ra khỏi nơi giam giữ rồng lạnh lẽo và cô đơn để đến một thế giới xanh tươi, truyền kì như Ti Mệnh nói.
Nhĩ Sanh ngồi xem kĩ tướng mạo của chàng, rồi từ từ tim nàng ngày càng đập nhanh. “Đẹp không tả xiết”. Nàng đã phải lòng chàng trai này sau lần đầu gặp mặt, nàng muốn chàng làm tướng công của mình. Nhưng chàng chỉ có thể nói ” Cô là bạn chí cốt của ta, Ti Mệnh”. Bởi vì lúc đó chàng chưa có cảm giác động lòng, bởi vì chàng còn nhớ đến tiêu chuẩn chọn bạn đời của loài rồng ra sao -Thân như rắn, có vảy, đầu hai sừng, sừng phải giống hươu, còn Nhĩ Sanh thì..
Nhưng sau bao nhiêu khó khăn cả hai cùng trải qua, bao nhiêu hiểu lầm, bao nhiêu đau đớn. Cuối cùng chàng đã bắt đầu yêu thương, chiều chuộng Nhĩ Sanh từ khi nào không biết, mặc kệ luôn cả “tiêu chuẩn chọn bạn đời” của loài rồng. Nàng và chàng dần quý mến nhau, dần muốn bảo vệ cho nhau, dần… không thể thiếu nhau. Chỉ vì sự theo đuổi bất chấp và đeo bám không ngừng cố gắng của Nhĩ Sanh đã làm cho con người “khô như ngói” ngày đêm mong nhớ, chiều chuộng chăm sóc. Thật là quá giống Ti Mệnh (mình thì nghĩ sao Ti Mệnh thì quá giống Tam Sinh, chắc Cửu Lộ Phi Hương thích nữ chính như vậy).
Nhưng cuộc đời không bao giờ có thứ gọi là hạnh phúc vẹn toàn. Khi Trường Uyên bỗng nhiên biến mất, Nhĩ Sanh buồn bã, đau khổ nhưng vẫn quyết chí tìm cho bằng được phu quân của mình về. Trong lúc tìm kiếm nàng gặp Khổng Mỹ Nhân- người của ma giới, và vật thượng cổ đầy tà khí (Tà Linh Châu) của hắn đã lỡ đi xuyên qua cây kiếm của Nhĩ Sanh mà Trường Uyên đã làm tặng cho, Tà Linh Châu với đôi, tà khí tỏa ra và hội tụ tại cơ thể Nhĩ Sinh. Vẫn là Khổng Mỹ Nhân cố chấp, hắn một lần nữa gặp Nhĩ Sanh và ép nàng uống viên nội đan Cốt Mãn giúp kích thích sức mạnh của Tà Linh Châu, tạo ra một “tác phẩm” cực kì đáng sợ. Sau khi cả hai vật đầy tà khí được Nhĩ Sanh “nuôi nấng” trong cơ thể, chúng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, đem đến cho Nhĩ Sanh một khao khát giết người thấy máu và một sức mạnh khó ngăn cản, nó dần ăn mòn lí trí của một Nhĩ Sanh ngây thơ tốt bụng, khiến nàng gây bao nhiêu tội ác. Đau đớn thay, người kết thúc tà khí tàn ác này, kết thúc sức mạnh không nên có này, cũng như kết thúc nàng là Trường Uyên. Dù biết Nhĩ Sanh sẽ quay về trời đảm nhận lại một Ti Mệnh cao thượng, một cuộc sống hạnh phúc nhưng tim chàng vẫn rất đau, rất bất lực. Sau vụ việc này, chàng tự nguyện để chiến thần Mạch Khê dẫn về Vạn Thiên Chi Thư (vậy mà cả thiên giới đồn rằng chàng gặp Mạch Khê sợ nói không ra lời, quá oan ức) vì không còn Nhĩ Sanh nữa, không còn người yêu thương chàng, lo lắng cho chàng, chỉ còn một Ti Mệnh một lòng với Thiên Đế, nàng ấy sẽ không nhớ chàng nữa, chàng đi không hối hận
Với cốt truyện thu hút và nhân vật cực kì đáng yêu, Cửu Lộ Phi Hương đã cho ra đời một “Ti Mệnh” cực kì thành công. Phải nói có lẽ mình sinh ra để đọc truyện của chị ấy, cái nào cũng hay, cũng gây cấn, cũng hận không thể đọc chậm lại được. “Ti Mệnh” mang cho người đọc cảm giác đáng thương sâu sắc, nỗi buồn liên miên, niềm vui khó tả (mỗi lần nghĩ đến lúc Nhĩ Sanh giả vờ yếu đuối cho Trường Uyên ra sức thể hiện nhưng sau đó lại nói “ta sẽ bảo vệ Trường Uyên”, hay là thư tình của Thần Chử -nam phụ -thì mình cười không nghỉ được như tự kỉ). Bao nhiêu cảm xúc được khai thác và hoạt động liên tục.
Chị Cửu đã ban cho câu truyện này một HE rất ư là dễ thương, khi Ti Mệnh tỉnh lại, tình cảm cho Thiên Đế lâu nay bỗng đã dập tắt từ khi nào. Trong đầu nàng hiện lên chữ “Nhĩ Sanh-Trường Uyên”. Nàng điều tra, thông suốt và giải quyết mọi việc, cùng Trường Uyên quay về Vạn Thiên Chi Thư, “quê hương” của chàng để tận hưởng cuộc sống bình yên, để có thể làm gì mình yêu thích, để không còn vướng bận khó khăn trần gian, để được ở bên nhau mãi không chia lìa, để được “Sống”. Ngoại truyện cũng đáng yêu cực kì, Ti Mệnh sinh con đặt tên là Trường Mệnh, sau đó nhiều chi tiết khóc cười không xong xuất hiện
Tuy nam chính có hơi ngốc (do bị giam giữ quá lâu trong một nơi hẻo lánh như vậy), khác với các nam chính hoàn hảo toàn bộ, thông minh, đẹp trai, xuất chúng. Trường Uyên lại thật thà, sâu sắc cùng với Ti Mệnh lanh lợi, hiểu rõ trần đời, đã tạo nên một sự kết hợp hoàn hảo. Đáng đọc!
*Ngoài lề một tí: Còn cặp phụ tọa tiên Trường An với Nữ Oán gắn bó với Thành Hoang Vô Cực -nơi giam giữ những tội đồ độc ác sừng sỏ nhất (còn gọi là A Vu, là tên trước khi nàng vào Thành Hoang). Trường An đã đọa ma hai lần rồi thành tiên. Cuộc đời nực cười này, chàng hận không thể giết chết Ti Mệnh (thật ra không phải lỗi của Ti Mệnh, mệnh cách của Trường An không phải do nàng viết, có thể nói là trời định, Trường An định”. Khi A Vu trong người mang dòng máu của Trường An, chàng đã lỡ phá hủy nó thế nên nàng đã trở thành Nữ Oán, tập hợp tất cả nỗi hận của phụ nữ để rồi canh gác một nơi như thế. Chàng sau đó cũng không còn yên ổn, biến thành ma, vì đọa tiên nên không ai tin tưởng chứa chấp, chàng đành nơi không nhà, chu du khắp nơi, nghe nói chàng rất thích bắt tội phạm bỏ vào Thành Hoang Vô Cực, để được gặp nàng chăng?. Đến cuối cùng, sau khi phá hủy Thành Hoang, Nữ Oán đã bỏ mạng tại đây. Câu cuối cùng của nàng là ” Kiếp này thì thôi vậy, nhưng kiếp sau, đợi khi ta uống canh Mạnh Bà, đi qua cầu Nại Hà, quên hết tất cả, chàng hãy đến tìm ta nhé” Chàng sau đó không hận trời hận đất hận Ti Mệnh nữa, chàng hận mình… Chàng cùng đi với nàng, chàng sẽ ở bên này, sẽ bù đắp cho nàng. Một kết thúc buồn đã lấy bao nhiêu nước mắt, nước mũi của người đọc. Nhưng khi đọc ngoại truyện, cả hai cùng làm người trần gian, thêm một kiếp nữa họ được ở bên nhau.
“Ta không thích ngươi” nàng nói
“Không sao, sau này sẽ thích” Chàng nói
Chàng đã tìm được nàng rồi, sau này đến phiên chàng quý trọng nàng (thiệt muốn chị Cửu viết một cuốn riêng về cặp này lắm lắm)
***
#REVIEW: TI MỆNH
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương.
Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn, HE.
Tình trạng: Đã được xuất bản.
Review bởi: Mai Quế Ngân.
-----
Giới thiệu:
Cuộc sống của Nhĩ Sanh từ năm 13 tuổi chỉ xoay quanh một người. Người ấy tên là Trường Uyên.
Trường Uyên là người dạy Nhĩ Sanh viết chữ. Nhưng Trường Uyên biết mối nhân duyên giữa họ sẽ không bao giờ thành. Bởi vì chàng là một con rồng, vừa sinh ra số mệnh đã định sẵn phải giam cầm ở nơi không có đêm ngày, vĩnh viễn cô độc.
Và Nhĩ Sanh... vốn dĩ trên đời này chẳng có Nhĩ Sanh nào cả, mà đó chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi nơi trần thế của một vị thần quân có tên là Ti Mệnh, người nắm trong tay số mệnh của cả nhân gian. Một lần gặp Trường Uyên ở chốn sâu thẳm ấy, nàng đã quyết định một điều...
Nếu thiên mệnh bắt Trường Uyên phải chịu cảnh tù hãm như thế, nàng sẽ giúp chàng đi ngược ý trời...
-----
Trước khi đọc quyển này, mình cho rằng, thân là Rồng thần thượng cổ như Trường Uyên, tính tình tất phải như Mạch Khê, như Hành Chỉ, phải tâm cao khí ngạo, cả người phải bốc lên cái mùi "cấm người khác lại gần".
Nhưng Trường Uyên không phải vậy.
Chàng hiền lành, dịu dàng, tốt bụng, thiện lương, và đôi khi còn rất ngốc. Chẳng có một tính từ nào là phù hợp với Rồng thần cả.
Nhưng mình lại thích mẫu đàn ông như vậy. Ngốc một tí mới đáng yêu. Vụng về không hiểu sự đời một tí mới tuyệt đối chung tình.
Thật ra mình khá ngại đọc truyện cổ đại. Trừ mấy truyện huyền huyễn, tu tiên, nam chính toàn kiểu không vướng bụi trần, ngàn năm sạch bong bóc , thì hầu hết mấy truyện cổ đại thuần nam chính là vương gia, hoàng đế, không có cả một hậu cung đồ sộ thì cũng tam thê. Là cô gái của thế kỉ 21, mình không chấp nhận nổi chuyện này .
Nên "của hiếm" như Trường Uyên, mình đương nhiên là yêu chàng từ cái nhìn đầu tiên.
Hình như đi quá xa rồi , quay lại với truyện.
Nữ chính là Ti Mệnh tinh quân, người nắm giữ trong tay vận mệnh của vạn vật trên thế gian, nhưng lại không thể chắp bút an bài cho vận mệnh của chính bản thân nàng.
Một cách tình cờ, nàng quen Trường Uyên, Rồng thần thượng cổ sinh ra đã bị định cả đời sống trong cô độc. Từ đó, trở thành tri kỉ.
Ti Mệnh nói: "Ngươi là bạn thân của ta." Nhưng mình bảo rồi, mình không tin vào tình bạn trong sáng giữa nam và nữ . Nàng không có tâm trí suy xét tình cảm với Trường Uyên, đơn giản vì nàng đang bận gửi gắm tấm chân tình lên người Thiên Đế.
Nhĩ Sanh, một kiếp của Ti Mệnh khi hạ phàm, lại chính là cơ hội để nàng hiểu được đâu mới là người trong lòng mình. Khi đó, nàng không biết Ti Mệnh, không rõ Trường Uyên, cũng không hay Thiên Đế. Nàng chỉ là cô bé mồ côi cha mẹ, sống cô đơn lẻ loi trong một thôn nhỏ mà thôi.
Mình lại thích một cô bé Nhĩ Sanh như vậy. Không vướng bận thế nhân, thích Trường Uyên là sẽ một lòng theo đuổi, thích Trường Uyên là sẽ trở mặt với bất kì ai dám hạnh họe chàng, thích Trường Uyên là sẽ đứng ra bảo vệ chàng, thích Trường Uyên là sẽ bằng lòng cùng chết với chàng.
Nhĩ Sanh như thế mới đơn thuần làm sao. Ti Mệnh tinh quân suy cho cùng cũng chỉ mong muốn một kiếp người vô âu như thế.
Nhưng cuộc đời Nhĩ Sanh quá đỗi ngắn ngủi. Nàng chết trên lưỡi kiếm của Trường Uyên khi còn vài tháng nữa là tròn 18 tuổi, mang theo lời hẹn ước khi đủ tuổi sẽ cùng chàng đẻ trứng rồng.
Nàng đọa ma. Nàng không thể sống nữa.
Kết thúc kiếp Nhĩ Sanh, nàng trở về Cửu Trùng Thiên, làm Ti Mệnh tinh quân với phần kí ức trống rỗng. Chàng trở về Vạn Thiên Chi Khư, nơi đã giam cầm chàng ngàn vạn năm nay, lại tiếp tục lẻ loi một mình.
Mình cũng không ngờ rằng khi đoàn tụ, cả hai lại chọn chính nơi đó để sống hết cuộc đời.
Nhưng ngoài nơi đó ra, quả thật, không đâu có thể chứa chấp hai người.
Về nơi chỉ có hai ta, ta vẽ nên hoa nên cỏ, nên dân chúng nên phố phường, có ta, có chàng, có con của hai ta, vậy là đủ.
Mỗi một cô gái, cả cuộc đời này có lẽ đều mơ ước có một Trường Uyên của riêng mình, là người sẽ luôn dịu dàng, sẽ luôn bảo vệ mình, sẽ đôi lúc ngốc ngốc lo lắng con của một rồng một người liệu là người, là trứng, hay đầu người thân trứng, hay đầu trứng thân người , sẽ đau lòng khi mình sinh con, sẽ cuống quýt khi mình giận dỗi.
Trường Uyên như thế, há lại không mong cầu.