Thể loại: Thanh xuân vườn trường, hài hước, nhẹ nhàng
Tình trạng: Sách xuất bản
Tôi đã đọc một mạch hết cuốn sách này, và khi gấp những trang giấy thơm nức cuối cùng lại, trên môi tôi vẫn luôn nở nụ cười.
Có một câu chuyện, nhẹ nhàng đến thế, mà cũng thật ấm áp.
Một cuốn sách hay, sẽ khiến bạn bồi hồi, nhớ mãi không quên. Nhưng một cuốn sách đặc biệt sẽ khiến bạn muốn cầm bút lên, viết tiếp đoạn kết còn dang dở trong trang giấy.
“Cà phê đợi một người” – Café waiting love – đối với tôi, đúng là cuốn sách như vậy.
Tôi hay đọc ngôn tình, những câu chuyện nhẹ nhàng ấy sẽ khiến đầu óc thư thái hơn. Nhưng tôi chưa bao giờ mua một cuốn ngôn tình nào. Tôi nghĩ nó thật lãng phí và đã từng bỏ qua cuốn sách nhỏ bé này vì thế. Cho tới một ngày, tôi cầm cuốn sách lên, và không thể buông xuống. Tôi vừa đọc, vừa cười như đứa ngốc. Rõ ràng những gì tác giả viết quá hoàn hảo, tới mức không chân thực, nhưng dường như, tôi nhìn thấy thế giới xung quanh mình đâu đó trong những trang sách ấy. Và đó là thành công lớn nhất của một tác giả - khiến người đọc nhìn thấy mình trong thế giới anh ta sáng tạo ra.
Tư Huỳnh, Tư trong tư niệm, Huỳnh trong huỳnh hoả trùng, nhân vật chính, cũng là người kể lại câu chuyện này. Mọi việc đều bắt đầu khi cô làm việc trong một quán cà phê, có tên là Đợi Một Người. Trong quán cà phê nhỏ bé ấy, ai cũng có câu chuyện riêng của mình, và ai cũng đang đợi người cần đợi của đời mình.
“Trạch Vu đang đợi một người con gái mà trước mặt người ấy anh không phải nguỵ trang.
Bách Giai đang đợi một người con trai mà cậu ấy không phải chịu áp lực lựa chọn.
A Thác đang đợi một cô gái tốt biết cách trân trọng bản chất thuần phác của anh.
Trong quán cà phê Đợi Một Người, bên những tách cà phê hương vị khác nhau, chúng tôi đều đang đợi lời giải cho bài toán của trái tim mình...”
Tư Huỳnh thích Trạch Vu, từ cái giây phút đầu tiên bọn họ gặp nhau, một ngày mưa, cũng là ngày đầu cô làm việc trong quán cà phê Đợi Một Người. Anh thích uống cà phê Kenya. Anh là chủ tịch câu lạc bộ hùng biện của trường đại học. Anh đã có bạn gái... Thích một người, âm thầm bên cạnh anh và những cốc cà phê buồn bã, đó là tuổi xuân, là những năm tháng Tư Huỳnh mãi mãi không thể quên. Cũng như cô vĩnh viễn không bao giờ quên cách pha một cốc cà phê Kenya hoàn hảo.
Tư Huỳnh là bạn của A Thác. Bước chân vào thế giới của anh là cả một khung trời mới lạ với những người bạn kì diệu. Tôi sẽ không kể chi tiết những người đó mà sẽ nhường cho các bạn khám phá, để nhận được sự ngạc nhiên cùng thích thú như tôi khi lần đầu tiên bước chân vào thế giới ấy. A Thác không đẹp, không quá xuất sắc, lại có một trái tim ấm áp và đơn thuần hơn bất cứ ai. Như lời của chính tác giả: "Trạch Vu giống như viên kim cương chói loá, có vẻ là giấc mơ mà mỗi người đều theo đuổi. Nhưng viên kim cương ấy sở dĩ sáng chói, đều là bởi ánh mắt của nhiều nhà giám thường mài giũa mà thành. A Thác tuy rằng chất phác mộc mạc, nhưng không phải loại ngọc thạch chìm dưới đáy sông chờ ngày được khai quật, mà là cây cao chọc trời, chỉ mải cúi đầu tìm kiếm báu vật thì cả đời cũng chẳng thể thấy được anh, trừ phi ngẩng đầu lên thật cao".
Những nhân vật trong trang sách quá đẹp đẽ, đẹp tới mức không thật. Không phải là cái đẹp phù phiếm bên ngoài, mà là những gì toát ra từ trái tim họ, những hành động họ vẫn thường làm như thói quen. Tôi ghen tị với Tư Huỳnh, vì tôi đang nhìn ngắm câu chuyện của cô qua lăng kính độc giả, và nó thật thú vị: có chút bối rối, chút mộng mơ, có bao hoài bão, bao ước mơ, bao việc muốn làm, và một người nào đó... Chỉ tiếc là chúng ta đã qua cái tuổi còn được mơ mộng như vậy rồi, nên mới tiếc nuối và thèm khát được đắm mình trong nó lần nữa, dù chỉ là qua trí tưởng tượng của tác giả Cửu Bả Đao.
Đây là câu chuyện viết về tình yêu, nhưng những thứ trong cuốn sách nhỏ bé ấy lại có ý nghĩa hơn nhiều một câu chuyện sướt mướt về cảm xúc giữa nam và nữ. Giọng văn nhẹ nhàng, thấm đượm hương vị của những cốc cà phê là lời dẫn tuyệt vời nhất để độc giả tự cảm nhận cuộc sống của các nhân vật. Và qua những trang sách ấy, tôi mới chợt nhận ra rằng, xung quanh chính bản thân mình cũng có những con người rất đặc biệt. Họ vẫn đang ngày ngày viết tiếp câu chuyện dang dở của chính mình. Chỉ là, bạn chưa từng dừng lại để nhìn rõ họ.
Sống quanh những con người khác biệt, chính bạn cũng sẽ trở nên thú vị.
Bản thân tôi cũng đang lặng lẽ chờ đợi bên tách cà phê của mình. Rồi một ngày, người ấy sẽ tới, và nói rằng: "Cuối cùng anh cũng tìm thấy em..."
Còn bạn thì sao?
#cafewaitinglove
-------------
Review by #Susu fb/ReviewNgonTinh0105