Thể loại: Hiện đại, cưới trước yêu sau, yêu thầm, song xử, sủng ngọt, HE
Tình trạng: Edit hoàn
Review bởi: Lạc Dung - fb/hoinhieuchu
Văn án:
Lần đầu hẹn hò chính thức của hai người.
Tại ghế tình nhân trong rạp chiếu phim, người nào đó nhìn chằm chằm vào tay chân mình, toàn thân cứng đờ, mồ hôi rơi như mưa, dường như chỉ chạm vào một cái sẽ nổ tung vậy.
Bộ phim đã chiếu được nửa tiếng, quả cầu lửa bên cạnh càng ngày càng sát lại gần.
Tống Nhất Viện quay đầu lại, hai người đều có vẻ mặt vô cảm, một người cứng đờ, còn một người cố ý.
“Anh gần em quá đấy.”
“Tim anh đập rất nhanh.”
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, dường như giây tiếp theo sẽ lao về phía này cắn cô vậy. Tống Nhất Viện khẽ hừ một tiếng.
“Anh muốn nói gì?”
“Có nói không?”
“Em về đây.”
Bàn tay ướt đẫm mồ hôi của anh giữ lấy cô, người đàn ông mím môi thành một đường thẳng, gân xanh ở huyệt thái dương nổi lên, cơ bắp căng chặt.
“… Đừng đi.”
“Vậy anh có nói không?”
Bốn mắt nhìn nhau, miệng người đàn ông mấp máy, nói không nên lời. Đôi mắt đen của anh sáng rực như một chú chó vừa trung thành vừa đáng thương.
Trái tim Tống Nhất Viện run lên, cô lại gần anh, sau đó lập tức có hai cánh tay dài ôm lấy cô rồi siết thật chặt. Tiếng tim đập của người đàn ông rất khoa trương.
Quyến Luyến là một câu chuyện ngọt ngào ấm áp và nhẹ nhàng về một chàng trai béo vì người con gái mình thích mà cố gắng giảm cân, cố gắng học hành để đến khi thành đạt có thể xuất hiện để che nắng che mưa cho người con gái đó. Và cũng về một cô gái có quá khứ đau đớn, nỗi đau đã biến một cô gái phóng khoáng cởi mở trở nên dè dặt, trốn tránh sự thật. Nhưng thật may làm sao ông trời đã để cô gặp được anh.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau chính là một cuộc xem mắt, Tống Nhất Viện cảm thấy trần đời chưa gặp được đối tượng xem mắt nào dị như này, mặt thì cứ lạnh tanh, người cứng đờ như khúc gỗ, cả buổi chẳng nói được câu, hỏi một câu đáp một câu, nếu có thể nói ngắn gọn thì tuyệt đối không nói dài, dù cô đã cố gắng tìm chủ đề để gợi truyện nhưng Vũ Nghị vẫn cứ lạnh lùng, trông như kiểu ai nợ anh năm trăm vạn vậy chứ không phải đang đi xem mắt.
Kết thúc cuộc xem mắt trong vô vị, Tống Nhất Viện nghĩ bèo nước gặp nhau thế là hết. Nhưng không, một khi duyên phận đã tới thì có trốn cũng không thoát được, trong một lần đi xem mắt khác, vì xảy ra tranh chấp với đối phương mà Tống Nhất Viện suýt bị thương, may mà lúc đó Vũ Nghị trùng hợp ở đó giúp cô và giải quyết mọi việc giúp cô. Khi đó Tống Nhất Viện chợt nhận ra anh chàng này cũng không tệ, có vẻ là người ngoài lạnh trong nóng, vì thế khi anh đề nghị hai người tiếp tục qua lại, cô cũng thuận miệng đồng ý. Cứ ngỡ hai người sẽ chậm rãi tiếp xúc với nhau rồi mới bên nhau, nhưng vào một đêm trăng thanh gió mát, Vũ Nghị uống rượu say nên không kiểm soát được bản thân mà đã nhắn tin cho Tống Nhất Viện, bộc bạch những lời thật lòng của mình và đề nghị kết hôn.
Ma xui quỷ khiến thế nào Tống Nhất Viện lại đồng ý. Thế là đôi bên kết hôn, bắt đầu cuộc sống ở chung. Tống Nhất Viện là kiểu con gái sống khá thoáng, tuy ban đầu lúc kết hôn cô chưa có tình cảm với Vũ Nghị nhưng không vì thế mà cô ngại ngùng hay gì, quan hệ trên giường của vợ chồng là lẽ đương nhiên nên cô rất thoải mái hưởng thụ, Vũ Nghị vừa đẹp trai lại có tiền, cơ thể anh rất hợp với cô nên cô cảm thấy mình chẳng thiệt thòi gì, và cũng vì thế truyện có thịt vụn đấy các bạn iu, nhiều thịt vụn là đằng khác, vợ chồng nhà này còn thích chơi SM nữa cơ, đây là tình thú của các cặp vợ chồng đúng không
:v
Như một lẽ dĩ nhiên, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tuy Vũ Nghị kiệm lời, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh nhạt nhưng từ những hành động của anh, Tống Nhất Viện ngày càng nhận ra những điểm tốt, điểm đáng yêu bên trong con người anh. Cô càng muốn lại gần anh hơn, muốn tiếp xúc với anh nhiều hơn, trêu anh, dạy anh cách thể hiện những gì mình muốn và nghĩ ra ngoài chứ đừng để trong lòng. Vì thế hai người bắt đầu viết thư cho nhau, một tuần trao đổi thư một lần, đây là một cách khá hay để đôi bên hiểu nhau nhiều hơn vì nếu không nói được thành lời thì hãy truyền đạt cảm xúc thông qua các dòng chữ. Và cũng nhờ những bức thư nói lên nỗi lòng mình, Vũ Nghị và Tống Nhất Viện đã gần gũi hơn.
Ban đầu Tống Nhất Viện kết hôn với Vũ Nghị chỉ với mục đích tìm một hang ổ ấm áp để cô có thể rúc vào và làm sâu lười trong đó. Nhưng dần dần về sau, cô nhận ra mình cũng ghen, cũng soi mói quá khứ của anh, cũng trở nên nhỏ mọn hẹp hòi, lo được lo mất. Về sau, Tống Nhất Viện phát hiện ra anh chồng nhà mình đã yêu thầm mình từ rất rất rất lâu về trước rồi, bảo sao lần đầu gặp anh cứ đờ ra thế, đứng trước crush mấy ai bình tĩnh được chứ, chị em công nhận không
:v Không làm mấy hành động ngu ngốc trước mặt crush là may rồi đấy, nhất là đây là người mà Vũ Nghị đã yêu thầm suốt mấy năm rồi, cũng là động lực để anh giảm cân, để anh học tập, để anh kiếm tiền.
Vũ Nghị không chỉ che mưa chắn gió cho Tống Nhất Viện, anh còn là người ở bên Tống Nhất Viện lúc cô suy sụp và mệt mỏi nhất, anh đã giúp cô bước ra khỏi vỏ ốc của mình, thẳng thắn đối mặt với thực tế, giúp mối quan hệ của cô và bố mẹ trở nên tốt đẹp, giúp cô thoát khỏi bóng ma quá khứ mãi đeo bám. Vũ Nghị không phải người nhiều lời, anh chỉ dùng hành động để chứng minh mình yêu cô và quan tâm thế nào, anh sẽ mãi đứng sau làm chỗ dựa cho cô, để cô mặc sức tung cánh, mặc sức bay cao.
Truyện sủng ngọt lắm chị em ơi, kiểu nhẹ nhàng ấm áp nhưng cũng ngược chết đám độc giả độc thân như chúng ta
:))). Truyện không chỉ nói mỗi về tình yêu mà tác giả còn đào sâu vào khía cạnh tình bạn và tình thân khiến câu chuyện trở nên thực tế hơn. Truyện có thịt vụn nhé, nhiều thịt vụn phết đấy. À với cả edit siêu siêu siêu mượt nữa, nhìn tên nhà Liệt Hỏa Các edit như kiểu một sự bảo chứng cho chất lượng rồi. Truyện có pass nhưng chơi quiz lấy pass được, dễ lắm, đề cử chị em đọc truyện này, bộ này có vẻ khá hot bên Trung, thấy các độc giả bên Trung review khen hết lời.
Review Lâm Thái Y - fb/ReviewNgonTinh0105:
Khi yêu, ai cũng muốn gặp được người đó vào lúc mình tốt nhất.
Nhưng Tống Nhất Viện lại không như vậy. Cô gặp Vũ Nghị vào lúc bản thân tầm thường nhất. An phận làm một nhân viên văn phòng, thời gian rảnh rỗi thì đi xem mắt với những đối tượng mà mẹ cô lựa chọn. Có thể nói, cuộc sống của cô gái sắp ba mươi không khác gì một bông lục bình trôi, xinh đẹp hiếm có nhưng cũng chỉ là phận bèo dạt như vậy thôi.
Cho đến khi, Vũ Nghị chặn dòng nước lại. Không phải là níu giữ bông lục bình Tống Nhất Viện, mà chính là ngăn dòng nước, không để cô trôi xa hơn nữa.
Tống Nhất Viện cảm kích. Đi xem mắt là lựa chọn thoả hiệp của cô, cũng là một chút hy vọng còn sót lại đối với cuộc đời này. Ngay lần đầu gặp Vũ Nghị, cô rất ấn tượng. Không phải là kiểu ấn tượng vì ngoại hình hay tài ăn nói của anh, mà là ngược lại. Một người đàn ông thành đạt anh tuấn như vậy, nhưng lại là một tên “đầu gỗ". Cực kỳ ít nói và vẻ mặt lạnh nhạt ngàn năm không đổi.
Kinh nghiệm xem mắt quá nhiều cho cô biết, người này không hứng thú với cô. Thế nhưng Tống Nhất Viện sai rồi, sai rất nhiều. Người đàn ông này không những hứng thú với cô, còn cho cô một cảm giác nhất định phải là anh.
Bởi vì anh trầm lặng, nhưng vô cùng dịu dàng. Anh không nói, nhưng lại làm rất nhiều. Gặp nhau vài lần không thể là yêu, nhưng Tống Nhất Viện cảm thấy an lòng. Có lẽ, cô nên dừng chân thôi.
“Chúng ta kết hôn đi. Anh sẽ đối xử tốt với em.”
“Anh say đấy à?”
“Chúng ta kết hôn đi.”
…
“Được.”
“Có thật không?”
“Thật.”
“Vậy khi nào ly hôn?”
Tống Nhất Viện muốn đạp anh một cái.
“Khi anh ngoại tình.”
“À.”
Vậy là không bao giờ ly hôn rồi, Vũ Nghị thầm nghĩ.
Cứ như vậy, họ kết hôn. Biết rằng đây là một cuộc hôn nhân trách nhiệm hơn là tình yêu, Tống Nhất Viện đã dùng một thái độ hết sức nghiêm túc để đối xử với Vũ Nghị, cô cũng nghĩ anh sẽ như vậy với mình, nhưng không.
Vũ Nghĩ đối với Tống Nhất Viện hơn hai chữ “trách nhiệm" rất nhiều. Anh nói, cô muốn làm gì cũng được, không muốn làm gì cũng được.
Cô nói không đi làm, anh nói anh sẽ kiếm tiền.
Cô nói “em chỉ muốn ở nhà", anh nói “tan làm anh sẽ về nhà".
Cô nói muốn viết thư, anh nói “được".
Tống Nhất Viện là một sinh viên xuất sắc của khoa văn, xinh đẹp khéo léo. Cô cảm nhận được tình cảm của Vũ Nghị dành cho mình rất đặc biệt, nhưng anh quá trầm tĩnh, thế nên cô phải tìm cách khai thông ngôn ngữ cho anh. Thế là họ viết thư cho nhau. Mỗi tuần một lá.
Tình yêu cần được giãi bày bằng ngôn ngữ. Anh không nói được, nhưng anh viết được, còn viết rất hay. Hai vợ chồng dành rất nhiều thời gian yên lặng bên nhau, nhưng tình cảm lại từ sự lặng lẽ ấy mà ươm mầm. Nói chính xác hơn, là tình cảm của Tống Nhất Viện đã nảy mầm. Bởi vì tình yêu của Vũ Nghị đối với cô, đã phát triển thành cổ thụ mất rồi.
Từ những vụn vặt trong cuộc sống, từ những con chữ trong từng lá thư anh viết, Tống Nhất Viện mới phát hiện ra rằng, người đàn ông này đã thầm mến cô nhiều năm như vậy. Cô đã từng ghen, bởi vì cô biết một người luôn nói ít làm nhiều như anh, một khi đã đặt tình cảm thì sẽ rất khó thay đổi. Khi cô cảm nhận được trong lòng anh đã từng có một hình bóng khác, cô thực sự ganh tị, thế nhưng lại không ngờ người đó chính là cô.
Cô hỏi anh “tại sao?”
Tại sao lại thích em sớm như vậy?
“Vì em là ánh sáng.”
Ở đâu có em, ở đó anh nhìn thấy vạn vật đều rực rỡ.
Tại sao lại thích em lâu như vậy?
“Vì em là huyền thoại.”
Anh vì em mà cố gắng mỗi ngày, anh vì em mà trở thành anh của hiện tại.
Cho nên, em chính là huyền thoại.
Có lẽ bạn sẽ thắc mắc, tại sao Tống Nhất Viện lại có thể được một người xuất sắc như Vũ Nghị xem trọng suốt từng ấy năm? Không phải chỉ là một cô gái xinh đẹp thôi sao? Không phải. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Vũ Nghị từng nói với tình địch của anh như thế này, tôi cho cô ấy một cái lồng son, nếu như cô ấy muốn làm chim hoàng yến thì cứ thoải mái ở trong đó, không buồn không lo. Nhưng nếu như cô ấy muốn làm đại bàng, tôi sẵn sàng tạo nên một bầu trời để cô ấy mặc sức bay lượn.
Đúng vậy, Tống Nhất Viện đã từng là đại bàng, kiêu hãnh nhất, mạnh mẽ nhất. Nhưng bởi vì một biến cố không ai muốn đã xảy ra khiến cuộc đời cô ấy có thêm một tấm lưới, cứ hễ muốn bay lên là lại bị tấm lưới ấy gông cùm xiềng xích, giãy giụa cũng vô ích. Tống Nhất Viện đã từng buông xuôi, đã từng khép chặt vết thương lại, hy vọng có thể không nhớ thì không đau.
Thế nhưng con người vẫn phải sống, vết thương không được chữa trị nhất định sẽ mưng mủ. Vì thế, Vũ Nghĩ dùng cách thức rất riêng của mình, khiến cho cô một lần nữa đối diện sự thật, chính tay mình rửa sạch vết thương và băng bó lại.
“Không cần sợ hãi.”
“Cũng không cần dũng cảm.”
“Có anh ở đây.”
Tống Nhất Viện yêu anh thật rồi. Anh là người đàn ông muốn giữ chân cô thì sẽ ngăn dòng nước, muốn ở bên cô sẽ không cần hồi đáp, muốn yêu cô bằng tình yêu chân thành mộc mạc nhất, sẽ vì cô mà chống lại cả thế giới.
Tống Nhất Viện cảm thấy không công bằng. Lẽ ra người tốt như anh nên gặp được cô vào lúc cô tốt nhất. Nhưng Vũ Nghị không cần, bất cứ lúc nào gặp được cô đều là lúc tốt nhất.
…
Một câu chuyện tình yêu sau hôn nhân, bình dị và ngọt ngào, nhưng cũng ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa của cuộc sống. Là cách những bậc cha mẹ giáo dục và yêu thương con cái, cách con cái đáp lại tình yêu thương của cha mẹ, cách đối diện và thấu hiểu lẫn nhau. Là tình yêu thầm lặng không toan tính của một người đàn ông chung tình, là tình yêu rực rỡ của một cô gái thông minh dành cho người mình yêu, là cuộc sống cơm áo gạo tiền củi gạo dầu muối nhưng không tầm thường.
Lúc giông bão đến, Vũ Nghị tiến lên phía trước che chắn cho cô, lúc cô cần đối mặt với bản thân, anh sẽ lùi về phía sau đỡ lấy nếu cô ngã quỵ, lúc cô một lần nữa muốn sải cánh bay cao, anh sẽ đứng ở bên cạnh nâng đôi cánh cô lên. Đó là một Vũ Nghị yêu Tống Nhất Viện bằng thứ tình yêu không thể gọi tên.
Nếu không là em, thì anh cũng không tồn tại.
***
Một chút “tình thú" trong cuộc sống vợ chồng Vũ - Tống:
“Anh vừa mới uống mật ong, ngọt lắm. Em có muốn thử không?”
“Không muốn. Làm sao ngọt hơn chồng của em được?”
Vũ Nghị mím môi. Một lát sau…
“Vậy… em có muốn nếm thử chồng em không?”
Tống Nhất Viện nhướng mày, trẻ con dễ dạy.
Cửa chớp trong văn phòng LẠI được kéo xuống.
…
“Anh nghĩ xem, sau khi em học xong nghiên cứu sinh có thể đến phòng truyền thông công ty anh làm việc không?”
“Với năng lực của em, vào phòng truyền thông không xứng đáng.”
“Vậy ở đâu mới xứng?”
“Văn phòng Tổng giám đốc.”
“Làm hành chính hả anh?”
“Làm Tổng giám đốc.”
Tống Nhất Viện nghĩ, chữ “làm" của anh có giống với chữ “làm" mà cô đang nghĩ tới hay không?
____
" ": Trích từ truyện