Thể loại: Trùng sinh, cổ đại, đầu truyện cung đấu, cuối truyện sủng ngọt, HE
Độ dài: 156 chương
Tình trạng: Hoàn
Kiếp trước là một bông hoa dại trong hậu cung rộng lớn, Cố Vân Yên bị đám phi tần oanh oanh yến yến của hoàng đế hãm hại đến nắm xương không còn: bạn thân phản bội, con trai chết yểu, bị ép uống thuốc độc chết. May là số phận vẫn chưa tuyệt đường, nàng được trùng sinh, làm lại từ đầu.
Cố Vân Yên quyết định vào cung, trả thù tất cả những người đã hại nàng. Con đường này quả thực không dễ đi, nhưng nàng có trí nhớ của kiếp trước hậu thuẫn. Nàng cần quyến rũ được trái tim của hoàng đế, nhưng lại không được để mình rơi vào lưới tình. Kiếp trước, chỉ vì một lần gặp nhau trong hồ sen, nàng đã yêu người ngồi ở cái ngai vàng cao cao ấy, yêu đến ngu ngốc. Nhưng khi anh trai bị xử oan, nàng quỳ đến tê cứng chân tay cũng chẳng đổi lại lấy một cái liếc mắt của hắn, khi con trai chết, nàng khóc đến tê tâm liệt phế hắn cũng chẳng đoái hoài. Đúng là không có gì bạc bẽo hơn tình yêu của đế vương.
Cố Vân Yên dùng trí nhớ lúc trước lần lượt bày tính, sắp xếp vị trí cho anh trai và cha trong triều. Ở hậu cung, Hiền quý phi và hoàng hậu là hai người đáng gờm nhất và luôn ngầm tranh đấu với nhau. Hiền phi tính tình nóng nảy, lại độc ác, rất nhiều lần giở trò hãm hại Cố Vân Yên nhưng đều bị nàng lặng lẽ hoá giải. Còn hoàng hậu, lúc đầu thì ra vẻ hiền lương thục đức, nhưng thực ra cũng là một con rắn độc. Sau khi Hiền phi bị diệt trừ, hoàng hậu quay sang bày mưu kế với Cố Vân Yên. Nhưng bà ta không như Hiền phi ngu ngốc mà ẩn nhẫn hơn, thậm chí có thể hi sinh cả những người thân quen bên cạnh mình chỉ để giữ được quyền lực trong tay.
Hoàng hậu và Hiền phi đều có điểm yếu chí mạng, đó là không có con trai. Còn Cố Vân Yên, được trời cao giúp đỡ cộng thêm trí thông minh vốn có, lần lượt mang thai và hạ sinh hai hoàng tử. Cuộc tranh đấu giữa các phi tần hậu cung càng thêm gay gắt để xem đứa trẻ nào sẽ ngồi lên ngai vị thái tử tương lai. Tuy nhiên Cố Vân Yên có một vũ khí bí mật, đó là tình yêu của đế vương. Nàng biết tính cách, sở thích của hoàng đế Tiêu Dục, do vậy nàng đã lợi dụng để quyến rũ hắn thành công.
Nửa cuối truyện là phân đoạn tình cảm của Cố Vân Yên và hoàng đế Tiêu Dục, tất nhiên là sau khi Cố Vân Yên đã dẹp yên gần hết đám phi tần hậu cung (thậm chí dẹp cả hoàng hậu, nhưng mà cái này để nói sau đi). Thực ra từ kiếp trước Tiêu Dục vẫn luôn để ý đến Cố Vân Yên, nhưng hắn nghĩ yêu thì phải cách xa nàng một chút để nàng được sống yên ổn. Ai ngờ nàng vẫn bị đám cung phi đố kị, chèn ép đến chết. Kiếp này, hắn chân thành yêu Cố Vân Yên, mặc dù biết nàng không thực sự yêu mình nhiều như vậy.
Phân đoạn cảm động nhất là khi nàng bị khó sinh, thái y muốn hắn lựa chọn giữ mẹ hay giữ con, Tiêu Dục đã không suy nghĩ mà bằng mọi giá phải giữ được nàng. Tình yêu của Tiêu Dục tuy không được trọn vẹn nhưng hắn đã dốc hết lòng hết sức cho Cố Vân Yên, cho nàng một vị trí xứng đáng, sủng nàng lên tận trời.
Cốt truyện cung đấu này tuy không quá mới lạ nhưng cũng có những nét đặc sắc riêng. Cố Vân Yên là nữ chính rất dứt khoát, yêu hận rõ ràng nhưng không lạnh lùng độc ác như nhiều nữ chính trùng sinh khác. Còn nam chính Tiêu Dục đầu truyện xuất hiện không nhiều, bù lại từ giữa truyện đã được lên sóng thường xuyên. Lúc đầu hắn bị quyến rũ bởi sắc đẹp của Cố Vân Yên, nhưng lâu dần, hắn lại mê mẩn chính con người nàng.
Và vì nam chính là hoàng thượng nên không thể tránh được tình trạng tuy yêu nữ chính nhưng vẫn đi ngủ với người khác. Điều quan trọng là người cuối cùng anh giữ lại và yêu chiều chỉ có nữ chính mà thôi. Truyện còn xuất hiện dàn nhân vật nhí rất đáng yêu, đọc mà chỉ muốn bốc chúng về cưng nựng.
Những ngày sang thu mát mẻ thế này, một cuốn truyện cung đấu giải trí nhẹ nhàng thế này sẽ cực kì thích hợp khi nhâm nhi một cốc trà nóng.
Trích đoạn hoàng đế Tiêu Dục bị “cấm túc” dài hạn:
“Mấy ngày sau, Tiêu Dục hàng đêm ôm Cố Vân Yên đi vào giấc ngủ, ban đêm lăn qua lộn lại ngủ không được, hai ba cả người khô nóng như vậy chỉ có thể đứng lên dùng nước lạnh tắm rửa.
Hoàng hôn hôm nay, hai người dùng xong cơm nghỉ ngơi trên giường một chút, không được bao lâu bàn tay Tiêu Dục khoát lên eo nhỏ Cố Vân Yên liền bắt đầu không thành thật, khi nặng khi nhẹ vuốt ve, thỉnh thoảng lại vẽ vòng tròn.
Biết Tiêu Dục nhịn gần mười ngày cũng không dễ, Cố Vân Yên cũng không nhẫn tâm như ngày đó nói, liền cũng ỡm ờ tùy hắn nháo.
Nhận thấy được Cố Vân Yên buông lỏng, Tiêu Dục trong lòng mừng rỡ, vội vàng gia tăng động tác trên tay, hai người mấy ngày chưa từng gần gũi, rất nhanh liền rối loạn hô hấp.
Tiêu Dục so với Cố Vân Yên càng kích động hơn, hưng phấn đến tay đều hơi hơi phát run, bàn tay to xoa bóp một bên no đủ, nội tâm hò hét suy nghĩ muốn càng nhiều, vừa định cởi váy Cố Vân Yên, tay trái nâng lên còn treo ở không trung, liền nghe được giọng nói.
“Mẫu hậu mau nhìn! Khuynh Thành bắt được một con bướm đủ mọi màu sắc, đẹp lắm nè...”
Tiêu Dục không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể buông tay ra khỏi nơi mềm mại mình nhung nhớ.
“Trẫm còn có tấu chương cần phê, liền về Ngự thư phòng…” Tiêu Dục vừa nói vừa nhìn về phía Cố Vân Yên, một bộ hy vọng Cố Vân Yên mở miệng giữ lại.
Cố Vân Yên làm bộ xem không hiểu Tiêu Dục mong đợi, nói: “Vậy nô tì đưa Hoàng thượng.”
Tiêu Dục chưa từ bỏ ý định: “Mấy ngày nay cũng không có chuyện quan trọng gì, mấy tấu chương đó cũng không phải cần phê gấp.”
Cố Vân Yên không để ý tới mất mát cùng ai oán trên mặt Tiêu Dục, làm bộ muốn đứng lên tiễn hắn.
_______________
Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105
Bìa: Tịch Phi
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban