DTV eBook - Mượn Sách Truyện Tiểu Thuyết Văn Học Miễn Phí Tải PRC/PDF/EPUB/AZW

Tháng Sáu Trời Xanh Lam - Tác giả: Tâm Văn

Cho dù em là thiên thần hay ác quỷ, cho dù em nhiều quỷ kế đến đâu, cho dù trên người em mọc đầy gai nhọn, anh không sợ bị thương. Vì anh yêu em, yêu quá sâu sắc rồi.


Thể loại: Hiện đại, ngược nam, nam chính thâm tình, nữ chính không sạch, HE
Độ dài: 19 chương+ 4 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn - đã xuất bản.
Trong "Ám Dục", có một câu nói của Nam Dạ Tước khiến mình nhớ mãi không quên: "Anh nguyện cúi đầu vì em, hạ mình, tháo bỏ mọi kiêu ngạo, chỉ mong em có thể kiễng chân yêu anh một lần." Có lẽ, tình yêu vẫn luôn khiến con người ta trở nên mù quáng, khiến con người ta chấp nhận những thiệt thòi.
 
Tần Thiên Lãng cũng vậy. Anh đã vì yêu mà nhún nhường, vì yêu mà hi sinh, vì yêu mà đau đớn. Anh tình nguyện gánh chịu tất cả tổn thương, để rồi từng bước gỡ bỏ gai nhọn trên người Hạ Vi Lam, đem ánh mặt trời rực rỡ soi sáng cho thế giới vốn luôn tối tăm của người con gái anh đã yêu thương hết lòng. 
 
Năm Hạ Vi Lam mới chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi, bố mẹ cô li hôn. 12 tuổi, sau khi mẹ tái hôn, cô dọn về ở cùng với bố. Khi đó, trong ngôi nhà vốn dĩ là của cô và mẹ, lại có thêm hai người khác, đó là mẹ kế của cô và con trai của bà, Tần Thiên Lãng.
 
Vi Lam hận Tần Tang Ảnh, bởi bà ta chính là người đã phá vỡ gia đình hạnh phúc của cô. Vi Lam hận Tần Thiên Lãng, vì cho rằng tất cả những thứ anh đang có vốn dĩ đều thuộc về mình. Khi đó, một đứa trẻ mới chỉ 12 tuổi như cô đã biết che giấu đi sự thù ghét, khoác lên mình cái vỏ bọc ngoan ngoãn, nghe lời.
 
Tháng Sáu Trời Xanh Lam - Tác giả: Tâm Văn
 
Năm Hạ Vi Lam 15 tuổi, Tần Thiên Lãng trúng tuyển đại học Thanh Hoa. Trong một lần Tần Thiên Lãng uống say, Hạ Vi Lam đã bày kế hãm hại anh, khiến cha cô mất hết niềm tin vào anh, đẩy anh sang một thành phố khác. Hạ Vi Lam tuy chỉ mới 15 tuổi, nhưng từng suy nghĩ và hành động của cô đều giống như một phù thủy luôn ngấm ngầm che giấu những âm mưu.
 
Từ hôm đó, Tần Thiên Lãng gần như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cô. Khi Hạ Vi Lam lên đại học, cô đem lòng yêu Sở Hàm, người yêu của Phương Mộ Tình, bạn cùng phòng với cô. Vì Sở Hàm, Vi Lam tìm cách làm thân với Phương Mộ Tình, tỏ ra dịu dàng, thuần khiết trước mặt anh, xen vào giữa cuộc tình của hai người họ.
 
Hạ Vi Lam tự tìm cho mình một cái cớ, rằng tình yêu thì không có lỗi, nhưng cô đã hoàn toàn sai, sai khi giành giật một tình yêu vốn thuộc về người khác, sai khi tự nhấn chìm mình trong vũng bùn của sự đố kị hẹp hòi.
 
Hạ Vi Lam cuối cùng cũng giành được Sở Hàm từ tay Phương Mộ Tình. Cô cô gắng vun đắp, kiên trì chờ đợi anh mở lòng yêu cô, nhưng tất cả những gì cô cho đi, đổi lại là một con số không tròn trĩnh. Không yêu chính là không yêu, Vi Lam đã nỗ lực như vậy, nhưng Sở Hàm vẫn bỏ rơi cô để trở về bên Phương Mộ Tình.
 
Hạ Vi Lam đáng ghét, cũng thật đáng thương. Dẫu biết rằng trong tim Sở Hàm chỉ đủ chỗ cho một mình Phương Mộ Tình, dẫu biết rằng mỗi khi ân ái mặn nồng anh chỉ nghĩ đến người anh yêu, cô vẫn chấp nhận làm người thay thế. 
 
Cô thật ngốc, thật mù quáng, cứ cố chấp yêu, nhớ, đợi chờ và đau vì người ấy. Cô không biết rằng, nếu cô thử một lần nhìn lại phía sau, cô sẽ thấy có một người cũng nhớ, cũng yêu, cũng chờ và cũng đau vì cô như thế.
 
Tần Thiên Lãng yêu Hạ Vi Lam, yêu ngay từ ngày đầu gặp gỡ. Thiên Lãng giống như một hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích, anh có dung mạo hơn người, thông minh và tài giỏi. Còn Vi Lam, cô chẳng xinh đẹp, chỉ là có khuôn mặt thanh tú, hàng lông mi dài, cong vút và đôi mắt rất có hồn. Thiên Lãng biết rõ hơn ai hết, rằng cô chắc chắn không phải là nàng công chúa lương thiện và trong sáng, nhưng cho dù cô là phù thủy trong mắt người khác, thì vẫn là thiên thần của riêng anh.
 
Mặc dù Hạ Vi Lam luôn lạnh lùng với anh, thậm chí còn hại anh phải xa gia đình suốt tám năm dài đằng đẵng, nhưng anh vẫn chẳng thể buông bỏ, chẳng thể lãng quên, chẳng thể xóa nhòa hình bóng của cô trong tâm trí.
 
Suốt những năm tháng xa cô, anh luôn bị nỗi nhớ nhung dày vò, không thể làm gì hơn, nên đành đem tất cả yêu thương đặt vào từng lá thư không bao giờ được gửi. Từng dòng chữ của anh khi đó, cỡ nào là nhung nhớ, cỡ nào là luyến lưu, chất chứa biết bao nỗi niềm thầm kín.
 
Tám năm rời xa, chịu đựng biết bao giày vò, lần này trở về, Tần Thiên Lãng không muốn chôn giấu tình cảm của mình nữa. Anh muốn kéo cô về bên mình, muốn chiều chuộng, chăm sóc cô, muốn bù đắp những tổn thương mà Sở Hàm đã gây ra cho người anh yêu nhất.
 
Hạ Vi Lam chấp nhận ở bên Tần Thiên Lãng, nhưng không hề tin vào tình cảm của anh. Cô cho rằng anh chỉ đang lợi dụng cô để chiếm đoạt tài sản mà bố để lại, cho rằng tất cả hành động, lời nói và sự yêu chiều anh dành cho cô đều là giả dối. 
 
Anh nói: "Hạ Vi Lam, tám năm nay anh không có ngày nào quên được em."
Anh nói: " Anh mãi mới chữa khỏi vết thương cho em, còn em lại ngã vào lòng người khác."
Anh nói: "Hạ Vi Lam, anh nghi ngờ em không hề có tim gan."
 
Nhưng phải rất lâu sau, Hạ Vi Lam mới hiểu, mới cảm nhận được nỗi đau đớn và tình yêu thương chất đầy trong từng lời anh nói.
 
Hạ Vi Lam luôn trách ông trời đối xử tàn nhẫn với cô, nhưng chính cô lại tàn nhẫn với người luôn nâng niu cô từng chút. Vi Lam đã cùng Thiên Lãng đến dự lễ đính hôn của Phương Mộ Tình và Sở Hàm, để rồi thản nhiên ở trước mặt anh mà ôm hôn bạn trai cũ, không hề để tâm tới cảm xúc của anh.
 
Tần Thiên Lãng thật sự mệt rồi, thật sự không thể chịu đựng được nữa. Mười mấy năm âm thầm yêu đơn phương, anh nhận lại được gì ngoài những vết thương không ngừng rỉ máu?
 
Vậy mà, khi tai nạn xảy ra vào đêm mưa hôm ấy, anh vẫn dùng chính bản thân mình để che chắn, bảo vệ cho cô. Hạ Vi Lam, em không tin rằng anh yêu em, vậy anh đành dùng sinh mệnh của mình để chứng minh cho em thấy.
 
Vi Lam của anh, chỉ cần em hạnh phúc, anh tình nguyện nhận về mình tất cả đớn đau. Bởi vì anh yêu em, vĩnh viễn yêu em, yêu em sâu sắc.
 
"Cho dù em là thiên thần hay ác quỷ, cho dù em nhiều quỷ kế đến đâu, cho dù trên người em mọc đầy gai nhọn, anh không sợ bị thương. Vì anh yêu em, yêu quá sâu sắc rồi."
 
Sau khi cô tỉnh lại từ vụ tai nạn hôm đó, Tần Tang Ảnh nói với cô rằng Tần Thiên Lãng đã vĩnh viễn ra đi. Đến lúc ấy, Hạ Vi Lam mới nghe thấy thanh âm thổn thức từ tận sâu trong trái tim mình.
 
Hóa ra, Vi Lam đã sớm đắm chìm trong từng cử chỉ dịu dàng và ân cần của Thiên Lãng. Hóa ra, cô đã sớm yêu anh, nhưng luôn tự lừa chính bản thân mình rằng cô chỉ coi anh là trò tiêu khiển.
 
"Có anh cả thế giới mới rực rỡ sáng sủa, không có anh, thế giới sẽ sụp đổ trong bóng tối."* Tần Thiên Lãng, anh đã yêu em nhiều như thế, liệu có còn ở đó chờ em không?
 
Thực ra, sau vụ tai nạn đó, Tần Thiên Lãng không chết. Chỉ là anh đang chạy trốn khỏi cô, chỉ là anh không còn muốn yêu cô nữa. Nhưng giờ đây, Thiên Lãng lùi một bước, Vi Lam sẽ tiến thêm một bước, cho đến khi anh không còn bước lùi nữa, mà cũng tiến về phía cô, cùng cô kéo gần khoảng cách giữa hai người. 
 
"Thà em được cùng anh trầm luân xuống địa ngục, còn hơn là một mình sống trên thiên đường."
 
Tần Thiên Lãng đã dùng tình yêu thương của mình để kéo Vi Lam ra khỏi vực sâu tăm tối. Hạ Vi Lam đã vì yêu Thiên Lãng mà gạt bỏ tất cả nghi kị, thù hằn. Nếu Hạ Vi Lam không phải là công chúa, thì Tần Thiên Lãng cũng chẳng cần làm hoàng tử nữa, anh chỉ cần được ở cạnh người con gái anh yêu.
 
"Nếu như ta không thể thay đổi được sa mạc, thì chỉ còn cách biến mình trở thành cây xương rồng mà thôi."**
____________
 
“...”: Trích từ truyện
*: Trích “Độc quyền chiếm hữu”- Đinh Mặc
**: Trích “Cho anh nhìn về em”- Tân Di Ổ
 
Review by #Thiên Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105
Bìa: #Lệ Tần
 
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre: Google/Huaban

Giá bìa 100.000   

Giá bán

49.000 

Giá bìa 100.000   

Giá bán

49.000