Arsène Lupin Tái Xuất |
|
Tác giả | Maurice Leblanc |
Bộ sách | Arsène Lupin - Siêu Trộm Hào Hoa |
Thể loại | Phiêu lưu |
Tình trạng | Hoàn Thành |
Định dạng | eBook mobi pdf epub azw3 |
Lượt xem | 387 |
Từ khóa | eBook mobi pdf epub azw3 full Maurice Leblanc Ngụy Thanh Tuyên Arsene Lupin Kinh Điển Phiêu Lưu Tiểu Thuyết Trinh Thám Văn Học Pháp Văn học Phương Tây |
Nguồn | ebook©vctvegroup |
Đây là bản dịch mới của NXB Văn Học.
Gần sáu rưỡi chiều, bóng tối ngày một dày thêm, có hai người lính dừng lại ở một ngã ba trồng nhiều cây cối đối diện với Bảo tàng Galliera, nơi giao giữa đường Chaillot và đường Pierre-Charron[1]. Một người mặc áo khoác bộ binh màu xanh da trời; người kia, là người Sénégal, mặc áo len màu be, quần ống túm rộng lùng thùng và áo khoác có thắt lưng ở giữa, loại trang phục mà Trung đoàn Zouave[2] và Quân đoàn châu Phi bản địa vẫn mặc kể từ hồi chiến tranh. Một người đã cụt chân phải, còn người kia mất cánh tay bên trái.
Họ đi lòng vòng quanh một khoảng sân rộng, ở giữa sân trồng những bụi hoa bắt ruồi rất xinh; rồi họ dừng lại. Người lính bộ binh vứt điếu thuốc đi. Người Sénégal nhặt nó lên, rít vài hơi, ép chặt mẩu thuốc vào giữa ngón tay cái và ngón trỏ để tắt lửa rồi bỏ luôn vào túi.
Họ không nói với nhau một lời.
Gần như cùng lúc, trên đường Galliera xuất hiện hai người lính khác. Không rõ họ thuộc đơn vị nào, vì quân phục của họ khá kỳ dị. Nhưng một người đội mũ đấu[3] màu đỏ của Trung đoàn Zouave; còn người kia đội mũ kê pi của lính pháo binh. Người đầu tiên chống nạng, còn người thứ hai chống gậy.
Họ dừng lại ở một ki ốt bên đường.
Rồi trên đường Pierre-Charron, Brignoles và Chaillot[4], lại lần lượt xuất hiện thêm ba người nữa: một người lính bộ binh cụt tay, một lính pháo binh đi khập khiễng, một lính thủy đánh bộ bị vẹo một bên hông. Mỗi người đi thẳng về phía một cái cây và tựa lưng vào đó. Chẳng ai nói với ai lời nào. Không một ai trong bảy thương binh đó có vẻ quen biết hay để tâm đến sự có mặt của những người còn lại.
Dù đứng ở đâu, sau những thân cây, cạnh ki ốt hay bên khóm hoa, những người nọ đều không cử động. Thi thoảng mới thấy có người đi ngang qua nơi ngã ba vắng vẻ chỉ có vài ngọn đèn đường leo lét đó, nhưng họ cũng chẳng kịp nhận ra mấy cái bóng bất động vào tối ngày mùng Ba tháng Tư năm 1915 ấy.
Đồng hồ điểm sáu giờ rưỡi.
Đúng lúc đó, cánh cửa của một ngôi nhà nhìn ra quảng trường hé mở. Một người đàn ông bước ra ngoài. Anh đóng cửa lại, băng qua đường Chaillot và đi vòng qua khoảng sân rộng phía trước viện bảo tàng.
Đó là một sĩ quan mặc bộ quần áo ka ki. Dưới chiếc mũ cảnh sát màu đỏ với ba vạch vàng, có một dải băng lớn quấn xung quanh đầu anh, che đi trán và gáy. Người đàn ông đó cao và rất gầy, phần phía dưới chân bên phải của anh là một chiếc chân gỗ, đầu có bịt đệm cao su. Anh phải chống gậy để đi lại.
Sau khi rời khỏi quảng trường, anh bước xuống đường Pierre-Charron. Ở đó, anh quay đầu, ung dung đưa mắt nhìn khắp xung quanh.
Quan sát kĩ một lượt, anh bước đến chỗ một cái cây ở phía đối diện viện bảo tàng. Anh lấy đầu gậy gõ nhẹ vào cái bụng đang nhô ra. Cái bụng đó liền thụt trở vào.
Viên sĩ quan đi tiếp. Lần này, anh cứ thẳng đường Pierre-Charron mà tiến về phía trung tâm Paris. Anh đi mãi cho đến lúc gặp đại lộ Champs-Élysées, lúc này, anh mới leo lên vỉa hè phía bên trái.
Cách đó hai trăm bước chân có một khách sạn lớn, nhưng theo như tấm băng rôn treo trên đó, khách sạn giờ đã được dùng làm trạm quân y. Viên sĩ quan không đến gần mà đứng cách đó một đoạn để những người từ bên trong đi ra không nhìn thấy mình, và anh chờ đợi...
Bảy giờ kém mười lăm, rồi bảy giờ.
Vài phút nữa trôi qua.
Năm người từ trong khách sạn đi ra. Rồi hai người nữa. Cuối cùng, một phụ nữ xuất hiện ở tiền sảnh, đó là một cô y tá với chiếc áo khoác lớn màu xanh có hình chữ thập đỏ.
“Cô ấy đây rồi!” Viên sĩ quan thì thầm.
Cô y tá bước xuống con đường mà anh vừa đi qua và rẽ у vào đường Pierre-Charron, cô đi trên vỉa hè bên phải, và cứ thế đi đến chỗ ngã ba giao với đường Chaillot.
Dáng đi cô mềm mại, gót sen cô nhè nhẹ, uyển chuyển dạo trên đường. Gió ùa vào người cô, làm chiếc áo choàng màu xanh lam phồng lên và tung bay trong gió theo nhịp bước. Mặc dù cô khoác chiếc áo choàng rộng bên ngoài, chuyển động nhịp nhàng của hông và vẻ trẻ trung trong dáng điệu vẫn hiện lên rất rõ.
Viên sĩ quan lơ đãng bước theo cô, vừa đi vừa khua gậy như đang đi bát phố.
Lúc đó, trên đoạn đường này không một bóng người qua lại, chỉ có anh và cô.
Ấy vậy mà, ngay khi cô vừa băng qua đại lộ Marceau, lúc viên sĩ quan còn chưa kịp tới nơi, có một chiếc ô tô đang đỗ trên đại lộ liền nổ máy và bắt đầu lăn bánh, chầm chậm bám theo người phụ nữ trẻ, nhưng luôn giữ một khoảng cách nhất định để không bị phát hiện.
Đó là một chiếc xe taxi. Viên sĩ quan quan sát thấy hai điều: Thứ nhất, có hai khách là đàn ông ngồi bên trong xe, và thứ hai, một trong hai vị khách đó cứ liên tục nhoài ra ngoài cửa sổ, rướn mình lên nói chuyện với người lái xe. Anh đã kịp nhớ mặt của gã đàn ông đó. Gã có bộ ria mép xồm xoàm che gần nửa mặt, đầu đội sùm sụp một chiếc mũ phớt màu xám.
Mời các bạn đón đọc Lời Thú Tội của tác giả Maurice Leblanc.