Cuộc đời của mỗi người, chẳng thể nào biết được mình sẽ gặp bao nhiêu ngã rẽ, cũng chẳng thể nào biết được, ở một ngã rẽ nào đó có thể gặp được người mà mình vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Những năm tháng sau khi gặp anh, Hạ Dĩ Hàm yên ổn làm một cô con gái ngoan ngoãn, bỏ qua diện mạo xuất sắc của mình, đi vào con đường học thuật theo mong muốn của mẹ cô. Cho dù anh đã từng thân thiết, đã từng là một phần trong cuộc sống của cô, nhưng lúc ấy cô còn quá nhỏ, Hạ Dĩ Hàm chỉ có thể chôn chặt và mang theo phần tình cảm đó cho đến lúc trưởng thành.
Bởi vì bây giờ Hoắc Thiếu Hàng đã không còn là một diễn viên mới vào nghề đến học hỏi ba cô nữa, mà đã là một diễn viên ngôi sao với hàng loạt giải thưởng lớn và có lẽ… anh đã quên cô rồi.
Thế nhưng, duyên phận là một chuyện rất kỳ diệu, Hạ Dĩ Hàm không đi theo con đường nghệ thuật thứ 7 của ba cô, nhưng cũng chẳng thể hoàn toàn vứt bỏ. Bởi vì cô còn có một người chị sinh đôi giống mình như đúc, và bà chị này lại cực kỳ thích nổi tiếng. Thế cho nên, trong lúc tức giận vì bị cướp mất vai diễn, bà chị hay làm loạn này đã quyết định đi sửa sắc đẹp, mặc dù hai chị em cô đã đẹp lắm rồi.
May sao, chưa kịp làm gì thì phải ngưng lại, bởi vì chị cô bị dị ứng thuốc. Trong lúc quẫn bách, chị cô đã gọi cô đến, dùng gương mặt sưng vù của mình thuyết phục Hạ Dĩ Hàm làm việc thay cô ấy. Làm việc thay ở đây chính là, thay cô ấy đảm nhiệm vai trò của một diễn viên hạng ba, với nghệ danh Nghê Hạ.
Không thể nói rõ tại sao Hạ Dĩ Hàm lại đồng ý giúp cô chị Hạ Dĩ San của mình, có lẽ là bởi vì không chịu nổi chiêu bài làm nũng ăn vạ của chị ấy, hoặc có lẽ là giấc mơ chôn giấu từ nhỏ khiến cô động lòng, cũng có thể là vì, nơi đó có Hoắc Thiếu Hàng.
Có điều, Hạ Dĩ Hàm chẳng thể nào ngờ được, vừa trở về đã phải đối diện với mớ bòng bong mà bà chị chuyên gây rối của cô gây ra. Thật ra cũng rất dễ hiểu, sau khi ba mẹ cô ly hôn, cô theo mẹ qua Mỹ học cho tới tận bây giờ, còn chị cô ở lại học làm diễn viên.
Nhưng ngoại trừ khuôn mặt giống như đúc ra, thì tính cách của hai người hoàn toàn trái ngược. Nếu như Hạ Dĩ San đẹp theo kiểu hoạt bát và lanh lợi, thì Hạ Dĩ Hàm lại là vẻ đẹp của thanh cao đầy khí chất. Thế nên, Nghê Hạ mà mọi người nhìn thấy gần đây, thật sự là thay đổi quá nhiều.
Vừa nhận lời thế thân cho chị, Hạ Dĩ Hàm đã phải vào ngay một đoàn phim, mà ở đây vừa khéo gặp được Hoắc Thiếu Hàng. Chị cô là diễn viên hạng ba, diễn xuất chả ra sao chỉ được có cái mặt ăn ảnh, được nhận vai nữ hai phim này quả đúng là kỳ tích. Một bộ phim chất lượng như vậy, nam chính là Hoắc Thiếu Hàng thì cũng chẳng có gì là lạ. Tiếc là, anh không nhận ra cô. Cũng đúng, lâu quá rồi còn gì.
Hạ Dĩ Hàm chỉ có thể cười khổ trong lòng, dốc sức làm tròn vai. Chỉ có điều không ai ngờ tới là, cô quá xuất sắc. Làm gì còn một Nghê Hạ không chút tiếng tăm, cũng chẳng tài năng trong lời đồn, trên phim trường chỉ còn một Nghê Hạ điềm đạm, lặng lẽ, hết mình vì công việc. Nhưng cũng chính vì sự “chỉ cần yên lặng cũng khiến người khác phải chú ý” này, Hoặc Thiếu Hàng mới cảm thấy hứng thú với cô.
Trước đây, Hoắc Thiếu Hàng hợp tác với rất nhiều diễn viên, cũng có nhiều tin đồn tình cảm, nhưng thực sự động lòng với ai đó thì chưa. Anh đẹp trai, trầm ổn, ôn hòa với tất cả, cho nên rất nhiều người có tình ý với anh mà không dám chủ động, bởi vì họ sợ ngay cả tư cách làm bạn diễn của anh cũng khó mà bảo toàn. Ấy thế mà, một Hoắc Thiếu Hàng vẫn luôn lạnh lùng giữ vững tôn nghiêm lại có thể vì những vô tình hữu ý mà đến gần cô gái nhỏ bé Nghê Hạ này.
Mà càng đến gần cô, anh lại càng phát hiện, cô gái này thật sự rất cuốn hút. Không chỉ là một tài năng diễn xuất, cô còn có một trình độ mà khó có diễn viên nào có được, học thức cao, giỏi ngoại ngữ, và chỉ số IQ không tầm thường. Nhưng còn có một điều mà Hoắc Thiếu Hàng cảm thấy cô khác biệt, đó chính là cảm giác nhẹ nhàng quen thuộc nào đó rất khó diễn tả.
Một người thầm mến đã lâu, một người rung động trong lòng, chỉ cần một đốm lửa thì sẽ lập tức nổ thành pháo hoa.
Hoắc Thiếu Hàng không ngần ngại thể hiện sự thưởng thức đối với cô, Hạ Dĩ Hàm lúc đầu vẫn còn có chút không tin vào sự may mắn này, nhưng sau khi anh thể hiện rõ ràng tâm ý của mình, cô chẳng có lý do nào để khước từ cả. Bởi vì, cũng giống như cô, anh chưa từng quên cô gái nhỏ thích quấn lấy mình ngày xưa, Hạ Dĩ Hàm.
Tình yêu nảy nở cùng với thử thách của thời gian, Hoắc Thiếu Hàng thật sự đã làm được chuyện mà mình luôn tâm niệm.
“Mười mấy năm trước, em là cô bé bên cạnh anh, anh cưng chiều em, bảo vệ em, bởi vì em là cô em gái mà anh yêu quý. Bây giờ, anh vẫn muốn cưng chiều em, muốn bảo vệ em, là vì, em là người con gái mà anh thích.”
…
Câu chuyện viết về thế giới showbiz, đương nhiên sẽ không thiếu những kịch tính do nam phụ nữ phụ mang lại, tuy nhiên tất cả những điều này không hề ảnh hưởng đến sự ngọt ngào tình cảm của những cặp đôi yêu thương chân thành.
Có thủ đoạn, cũng có bạo lực mạng, có những sự thật chẳng bao giờ thắng nổi lời đồn đại, nhưng họ sống trong thế giới đầy ánh hào quang đó, chỉ có thể cố gắng giữ lại cho mình một chút tình cảm cốt lõi.
Có chút hồi hộp đầy rung động khi vừa mới nhận ra nhau của Hoắc Thiếu Hàng và Hạ Dĩ Hàm, có chút bất ngờ đầy đáng yêu của cặp đôi tin đồn lâu năm Quý Thư Bạch và Giang Thần, lại có chút bất đắc dĩ với cặp đôi lệch sóng Hạ Dĩ San và Nam Dịch, nhưng kết quả cuối cùng mỗi người đều hạnh phúc trên con đường mà họ đã lựa chọn.
Hạ Dĩ Hàm dành cả thanh xuân để thầm mến một người, cứ như vậy lặng lẽ yêu anh.
Hoắc Thiếu Hàng không hề hay biết mình đã chờ đợi một người từ lúc nhỏ cho đến trưởng thành, để có thể dành hết tất cả dịu dàng trong cuộc đời này, cho cô.
“Nơi nào có em, nơi đó có hạnh phúc của anh"
____
" ": Trích từ truyện
Review by #Lâm Thái Y - fb/ReviewNgonTinh0105
***
Từ California Mĩ đến Hàn Quốc, máy bay hạ cánh.
Hạ Dĩ Hàm đeo kính râm lên, lao ra khỏi sân bay. Cô không mang bất cứ kiện hành lý nào, mà lần này đến Hàn Quốc chỉ vì một cuộc điện thoại của chị gái.
Hạ Dĩ Hàm lên xe taxi, dùng chút tiếng Hàn ngắc ngứ báo địa chỉ một bệnh viện, sau đó dựa lưng vào ghế, thoáng nhíu mày. Đêm qua đột nhiên cô nhận được điện thoại của Hạ Dĩ San, cô ấy nói cuộc phẫu thuật thẩm mĩ của cô ấy gặp chút vấn đề, bây giờ gương mặt thảm hại đến nỗi không dám nhìn nữa, cô ấy muốn trước khi cách ly với người đời được gặp em gái một lần. Tuy nhiên, có một điều kiện là, chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật, kể cả bố mẹ cũng không được biết.
Hạ Dĩ Hàm bất giác nhìn vào kính chiếu hậu, thấy gương mặt mình đang đeo chiếc kính râm to bự. Mắt kính gần như che khuất hết cả gương mặt cô, nhưng để lộ ra đường cong vừa vặn ở cằm, trắng nõn nà, hiếm có thế này cơ mà.
Cần thiết phải phẫu thuật thẩm mĩ sao? Hạ Dĩ Hàm sờ mặt mình, gương mặt này đâu có khó coi...
Thôi, Hạ Dĩ San thích làm, giờ lại thành ra hủy dung, xem chị ta còn kiêu hãnh kiểu gì.
Hạ Dĩ San là chị gái song sinh của cô, ngoài ánh mắt ra thì vẻ ngoài của hai người gần như là giống nhau như đúc. Mặt khác, Hạ Dĩ San còn có một thân phận khác, đó là một nghệ sĩ hạng ba mới gia nhập giới giải trí không lâu, Nghê Hạ.
Bốn mươi phút sau, Hạ Dĩ Hàm xuống xe tại cửa một bệnh viện. Cô lấy di động ra gọi vào số của Hạ Dĩ San, giọng điệu không mấy vui vẻ, "Ở đâu?"
Hạ Dĩ San thều thào ở đầu bên kia điện thoại, "Chị bảo quản lý chờ em ở cửa rồi đấy, mặc áo khoác đen, với cả..."
"Được rồi, em thấy rồi.", không chờ Hạ Dĩ San nói xong, Hạ Dĩ Hàm đã thấy một người phụ nữ đứng cách đó không xa đang đi về phía mình.
Cảnh Tố dừng lại ở khoảng cách năm bước chân với Hạ Dĩ Hàm, chị ngơ ngác nhìn cô một lúc, cho đến khi Hạ Dĩ Hàm mất kiên nhẫn tháo kính ra, Cảnh Tố mới định hồn lại được. Chị vội vàng bảo Hạ Dĩ Hàm đeo kính lên, "Đeo vào, đeo vào! Nếu mà bị người ta thấy Nghê Hạ xuất hiện ở bệnh viện thẩm mĩ thì thảm lắm! Trời ơi... Đúng là giống nhau như đúc."
Sau khi đeo kính vào, Hạ Dĩ Hàm thản nhiên nói: "Dựa vào mức độ nổi tiếng của chị ấy bây giờ thì tỷ lệ bị nhận ra ở nước ngoài gần như bằng không."
Cảnh Tố nghẹn họng, "Ờ... Nói cũng phải. Mình...lên tầng đi."
Hạ Dĩ Hàm hơi gật đầu, "Đi thôi."
Hai người từ cửa bệnh viện đi về phía phòng bệnh VIP. Dọc đường đi, Cảnh Tố nói qua về nguyên nhân Hạ Dĩ San phẫu thuật. Thật ra cũng không phải là phẫu thuật gì lớn, chỉ là Hạ Dĩ San bị đối thủ một mất một còn trong giới giải trí kích thích, cướp đi vai diễn nữ hai trong một bộ phim truyền hình, thế nên Hạ Dĩ San quyết tâm sửa gương mặt quá thanh thuần của mình cho có chút vẻ yêu mị, nhân thể mở rộng con đường diễn xuất.
"Haiz, tệ thật, ai biết là Nghê Hạ bị dị ứng thuốc đâu, mới phẫu thuật được một nửa... Giờ mặt sưng phù như cái gì ấy. Bác sĩ bảo ít nhất phải một năm mới phục hồi được nguyên trạng.", Cảnh Tố than ngắn thở dài.
Hạ Dĩ Hàm nhìn chị ấy, "Chị là quản lý của chị ấy, sao chị không ngăn chị ấy lại?"
Cảnh Tố bị giọng cảnh cáo đó của Hạ Dĩ Hàm hù dọa, thoáng ngượng ngùng trả lời: "Chuyện này, nghệ sĩ sửa mặt một chút thật ra cũng bình thường mà."
Hạ Dĩ Hàm hừ lạnh một tiếng, "Kĩ thuật diễn không theo kịp lại còn đổ tại mặt quá ngây thơ."
Cảnh Tố lại một lần nữa nghẹn họng. Cô em gái này của Nghê Hạ sao nói chuyện thẳng thắn, không chút kiêng nể gì thế...
Rốt cuộc cũng đến phòng bệnh. Hạ Dĩ Hàm vừa vào cửa đã nhìn thấy Hạ Dĩ San đang ngồi trên giường bệnh, đầu quấn đầy băng gạc. Nhìn thấy bộ dạng này của chị gái, cơn tức giận trong lòng cô cũng thoáng đổi thành sự đau lòng.
Hồi trước bố mẹ ly hôn, hai chị em cô, một người theo bố về Trung Quốc, một người cùng mẹ ở lại xứ người. Có điều, chuyện này không hề ảnh hưởng đến tình cảm cốt nhục giữa hai người. Tuy có rất nhiều lúc Hạ Dĩ Hàm cạn lời với kiểu hành động không dùng não của Hạ Dĩ San, nhưng từ nhỏ đến lớn, sự chăm sóc và giúp đỡ mà Hạ Dĩ San dành cho cô thì không phải bàn nhiều.
"Dĩ Hàm...", Hạ Dĩ San mếu máo giơ tay ra như đòi một cái ôm. Hạ Dĩ Hàm cau mày bước lại gần, "Nghiêm trọng thật à?"
"Thật mà, Dĩ Hàm, chị hối hận chết mất, chị bị hủy dung rồi... Hu hu, Dĩ Hàm, em phải cứu chị..."
Mời các bạn đón đọc
Dịu Dàng Dành Riêng Em của tác giả
Lục Manh Tinh.