Tên truyện: Khe hở hạnh phúc (full prc, pdf, epub)
Ebook Khe hở hạnh phúc - Thiên Tầm |
Ghi chú: Truyện ngắn lắm :3 Đọc vui lắm :3 Ngọt lắm :3 Ấm áp lắm :3
Có người nói, tình yêu của chúng ta, là một thói quen.
Bởi vì biết nhau quá sớm, khi đó hai đứa mình chỉ là trẻ con.
Có lẽ, khi anh lấy kẹo dụ dỗ em gọi tiếng “anh hai” đầu tiên,
Là lúc sai lầm bắt đầu…
Nhưng, làm sao có thể không phải là anh?
Nếu không phải em gái bé bỏng của anh thích mang giày cao gót, ai sẽ đau lòng khi em vấp ngã;
Nếu không phải vì em thích đá hạt nhãn, anh sẽ vì ai mà hái nhãn xuống cành;
Nếu không phải em xem tivi sợ lạnh, chăn thỏ Peter cũng sẽ cô đơn giống anh,
Gia đình. Tình bạn. Yêu. Mỗi một điều đều phức tạp như thế.
Mới phát hiện, nếu không phải là em, tất cả cũng không quan trọng nữa.
Hạnh phúc là ký sinh trùng giữa những ngón tay.
Nếu mười ngón tay không quấn chặt nhau, một giây cũng không thể sống được.
Tiếc rằng, anh đã nhận ra điều đó quá muộn màng.
Em gái thương yêu, khi lên đường hãy nhớ mang theo, hồi ức và những nhung nhớ khôn nguôi. Anh chờ em.
Lần này, anh nói thật.
“Anh hai, em rất thích làm ký sinh trùng của anh.”
“Anh biết.”
“Anh biết số phận của ký sinh trùng không?”
“Số phận?”
“Lúc vật chủ còn sống, ký sinh trùng mới có thể sống trong thân thể ấy. Nếu vật chủ chết, ký sinh trùng cũng không thể sống thêm một giây nào nữa.”
Khe Hở Hạnh Phúc Review
Có những câu chuyện ngập tràn xúc cảm nhưng chẳng bao giờ ngôn từ có thể diễn đạt được những xúc cảm đó. Khe hở hạnh phúc là một trong những câu chuyện đó.
Lần đầu tiên tôi đọc nó cách đây có lẽ là bốn, năm năm rồi. Hồi đó đọc xong, cứ bị ám ảnh bởi bìa truyện ebook, cũng ám ảnh đến mức không dám nhìn lại câu chuyện, thậm chí bìa truyện nào tương tự tôi cũng không đọc. Giờ tự dưng lại lôi ra đọc lại, nước mắt cứ rơi muốn ngừng mà không được.
Từng chữ, từng câu, từng đoạn, từng chương, từng bức thư, từng đoạn hội thoại, từng dòng kể lể trong thư, mỗi thứ như một bông tuyết, tuyết đầu mùa, rơi nhè nhẹ, lất phất rồi đùng một cái, cả bầu trời như vỡ òa bởi bão tuyết, bao trùm lên tất cả, con người, xúc cảm, mạch truyện.
Dùng một từ “khóc” để nói về cảm xúc của hầu hết người đọc về tác phẩm cũng không tả được. Nước mắt lặng lẽ rơi, cũng đột ngột vỡ òa cùng tiếng nấc theo giai điệu câu chuyện, một giai điệu nhẹ nhàng, man mác, nhưng lại luôn có một mạch ẩn dự báo cho những bi kịch mà câu chuyện mang lại.
Kết chuyện có thể là HE, cũng có thể là SE tùy cảm nhận mỗi người, nhưng với tôi, nó mang lại cả ngàn vạn giọt nước mắt nghẹn ngào. Nghẹn ngào cho số phận của Lã Mạc Ân và Trữ Tồn Ngải, nghẹn ngào cho tình yêu chưa trọn vẹn, nghẹn ngào cho những phút giây cuối đời Mạc Ân và Tồn Ngải lại không thể bên nhau. Câu chữ nó như rơi ra, đập vào tâm người đọc không chỉ là câu chữ mà là cả một tảng đá lạnh buốt và nặng nề.
Cuộc đời không có nếu như, mãi mãi cũng không có cái gọi là giả thiết, vậy thì hãy sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, nuối tiếc trong truyện đối với tôi quá lớn, nó cứ như đè nặng vào tim, chèn kín khoang lệ, nước mắt đôi lúc chỉ có thể chảy ngược, mang lại cái đắng chát đến nao lòng trở ngược vào tim.
Không có nếu như nhưng tôi vẫn ước “giá như” Mạc Ân không quá lý trí, Mạc Ân không quá bảo thủ với kế hoạch cuộc đời mình, “giá như” anh có thể buông mình theo nhịp đập con tim để nông nổi một lần đặt kế hoạch sang một bên để đến Mỹ thăm cô, chỉ có thể nhìn Tồn Ngải từ xa cũng được rồi. Có cái “giá như” đó, những ngày cuối đời của Tồn Ngải vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm mặc, cánh tay cô có thể bám được vào “lan can”, nụ cười của cô còn có thể hạnh phúc hơn nữa.
Người ở lại luôn là người đau khổ hơn, may là Mặc Ân vẫn sống tốt, sống theo nguyện vọng của Tồn Ngải, anh đi trên con đường cô đã đi trong tưởng tượng, anh theo dấu chân linh hồn thoát kén của cô để trải nghiệm, để nhìn thế giới thay cô.
Kết chuyện là hình ảnh hai người yêu không còn ràng buộc, không còn phải e dè tới luân thường, tới máu mủ, yêu một cách tự do nơi thiên đường ngập hoa, ngập sắc xanh. Nhưng bản thân tôi thực sự không mong tình yêu của họ tiếp diễn ở nơi đó, kiếp sau cũng được, phút cuối của kiếp này cũng được, ít nhất nó vẫn hạnh phúc hơn là cái nắm tay ở chốn thiên đường.