Mật Mã 813 |
|
Tác giả | Maurice Leblanc |
Bộ sách | Arsène Lupin - Siêu Trộm Hào Hoa |
Thể loại | Phiêu lưu |
Tình trạng | Hoàn Thành |
Định dạng | eBook mobi pdf epub azw3 |
Lượt xem | 154 |
Từ khóa | eBook mobi pdf epub azw3 full Maurice Leblanc Ngụy Thanh Tuyên Arsene Lupin Kinh Điển Phiêu Lưu Tiểu Thuyết Trinh Thám Văn Học Pháp Văn học Phương Tây |
Nguồn | ebook©vctvegroup |
Đây là bản dịch mới của NXB Văn Học.
Ông Kesselbach đứng khựng lại ở ngưỡng cửa phòng khách, nắm lấy cánh tay người thư ký của mình, thì thầm với giọng đầy lo lắng: “Chapman, chúng lại vào đây nữa rồi.”
“Chắc chắn không phải đâu, thưa ngài.” Viên thư ký gạt đi. “Chính tay ngài vừa mở cửa phòng còn gì, và suốt thời gian chúng ta dùng bữa ở nhà hàng, chìa khóa phòng vẫn nằm nguyên trong túi ngài mà.”
“Chapman, chúng lại vào đây nữa rồi.” Ông Kesselbach nhắc lại. Ông chỉ vào chiếc túi du lịch đang đặt trên bệ lò sưởi. “Nhìn đây, tôi chứng minh cho anh thấy. Chiếc túi này khi trước thì đóng, mà giờ lại mở.”
Chapman vẫn gạt đi. “Ngài có chắc là ngài đã đóng túi vào rồi không ạ? Vả lại, chiếc túi này có đựng gì đâu ngoài đồ lặt vặt vô giá trị, mấy món đồ vệ sinh cá nhân...”
“Nó chẳng đựng gì, vì tôi đã lấy ví tiền ra trước lúc đi, phòng khi... nếu không thì... Không, Chapman ạ, tôi bảo anh nghe, có kẻ đã vào đây lúc chúng ta ăn trưa.”
Trên tường có gắn một chiếc điện thoại. Ông nhấc ống nghe lên.
“A lô!... Tôi là Kesselbach, phòng 415... Vâng, đúng rồi... Thưa cô, xin nối máy tới Sở Cảnh sát... Phòng Điều tra giúp tôi... Cô không cần số đúng không ạ? À vâng, cảm ơn cô... Tôi sẽ giữ máy.”
Một lúc sau, ông tiếp tục: “A lô? A lô? Tôi muốn nói vài lời với ngài Lenormand, Trưởng phòng Điều tra. Tôi là Kesselbach... A lô? Vâng, ngài ấy biết chuyện gì đấy ạ. Ngài Trưởng phòng cho phép tôi gọi điện đến mà... A! Ngài ấy không có ở phòng ư?... Tôi đang hân hạnh được nói chuyện với ai đấy ạ? Ông Gourel, cảnh sát điều tra... Nhưng thưa ông Gourel, hôm qua lúc tôi gặp ngài Lenormand, ông có mặt ở phòng hay không?... Chà! Thưa ông, chuyện tương tự như tôi đã kể với ngài Lenormand lại xảy ra hôm nay. Lại có kẻ đột nhập vào chỗ tôi đang nghỉ. Nếu ông đến đây ngay bây giờ, có lẽ ông sẽ tìm ra vài manh mối đấy... Khoảng một, hai tiếng nữa à? Tuyệt vời! Ông chỉ việc bảo người ta cho lên phòng 415 thôi. Một lần nữa, xin cảm ơn ông!”
◇
Khi ghé qua Paris, Rudolf Kesselbach - Vua Kim cương, như người đời vẫn gọi, hay theo biệt danh khác của ông, Chúa tể Vùng Đất Mũi - vị triệu phú với khối tài sản ước tính tới hơn một trăm triệu, đã nghỉ trên lầu bốn khách sạn Palace, phòng 415. Đây là phòng suite - căn phòng cao cấp nhất trong khách sạn, gồm có ba phòng con. Trong đó, hai phòng lớn nhất nằm phía bên phải là phòng khách và phòng ngủ chính, nhìn ra đại lộ; phòng còn lại, phía bên trái, nơi Chapman - thư ký riêng của ông - ngả lưng nhìn ra đường Judée.
Liền kề với phòng này là một phòng suite khác có năm phòng, đã được đặt trước cho bà Kesselbach. Hiện nàng đang ở Monte-Carlo, nhưng khi nào nhận được tin từ chồng, nàng sẽ tới Paris gặp ông ngay.
Rudolf Kesselbach lo lắng đi đi lại lại trong phòng suốt một lúc lâu. Ông có vóc người cao lớn, gương mặt hồng hào, và hãy còn trẻ; đôi mắt mơ màng có màu lam nhạt, long lanh đằng sau cặp kính gọng vàng khiến ông có vẻ hiền lành, nhút nhát, tương phản với nét mạnh bạo, cương nghị của vầng trán vuông vức cùng quai hàm góc cạnh.
Ông đến bên cửa sổ. Cửa đã cài then. Vả lại, ai có thể vào được trong phòng qua lối đó kia chứ? Đầu mút của ban công vòng bên ngoài căn phòng nằm ngay bên phải đây; còn đầu bên trái lại có vách ngăn bằng đá ngăn giữa ban công phòng ông với ban công bên mạn đường Judée.
Ông bước vào phòng ngủ. Phòng của ông không thông với bất kỳ phòng nào lân cận. Ông lại sang phòng của viên thư ký: Cửa thông với căn phòng suite đặt cho bà Kesselbach được cài chốt và khóa kĩ.
“Thật không tài nào hiểu nổi, Chapman ạ. Tôi để ý mấy lần rồi nhé! Toàn những chuyện lạ lùng, anh phải công nhận thôi! Hôm qua, cây gậy của tôi bị xê dịch... Ngày hôm kia, chắc chắn chỗ giấy tờ bị ai đó động vào... Mà làm sao lại thế được cơ chứ?”
“Làm gì có chuyện như thế được, thưa ngài!” Chapman kêu lên, gương mặt điềm tĩnh của người đàn ông lương thiện ấy không gợn chút lo lắng. “Là ngài tưởng tượng ra đó, chỉ thế mà thôi... Ngài không có bằng chứng, không một chút gì rõ ràng ngoài những cảm giác mơ hồ... Ngài nhìn mà xem: Trừ hành lang ngoài cửa, không còn một lối nào khác dẫn vào căn phòng này. Đó! Chưa kể, ngài còn có một chiếc chìa khóa đặc biệt được đánh ngay vào hôm ngài đến, và chỉ anh hầu của ngài là Edwards có bản sao chiếc chìa khóa đó. Ngài có tin tưởng anh ta không?”
“Tất nhiên rồi! Anh ấy phục vụ tôi đã được mười năm!... Nhưng Edwards cũng đi ăn cùng lúc với chúng ta; đó là một sai lầm. Sau này, anh ấy không được đi đâu cho tới khi chúng ta quay lại.”
Chapman khẽ nhún vai. Không nghi ngờ gì nữa, vị Chúa tể Vùng Đất Mũi kia đã trở thành một anh gàn với nỗi sợ hãi khó hiểu. Ở khách sạn thì có thể gặp rủi ro gì cơ chứ, nhất là khi ta chẳng mang theo trên người hoặc trong người thứ gì giá trị hay món tiền lớn nào?
Hai người nghe thấy tiếng cửa mở. Là Edwards. Ông Kesselbach liền gọi anh ta.
“Anh có đang mặc đồng phục không đấy, Edwards? À, tốt lắm!... Hôm nay tôi không muốn tiếp ai, Edwards ạ... Thực ra, nói cho đúng, chỉ có duy nhất một khách là ông Gourel thôi. Trong khi chờ ông ấy đến, hãy cứ ở ngoài sảnh và để ý cửa nẻo cho tôi. Anh Chapman và tôi có chuyện hệ trọng phải làm.”
Chuyện hệ trọng đó mất vài phút. Ông Kesselbach kiểm tra chỗ thư từ gửi cho mình, xem qua ba, bốn bức và hướng dẫn thư ký trả lời. Nhưng đột nhiên, Chapman - khi ấy đang cầm bút chờ đợi - nhận ra ông Kesselbach mải để tâm vào điều gì đó khác chứ không phải những bức thư. Ông đang chăm chú quan sát một chiếc ghim màu đen, cong như lưỡi câu, được ông kẹp giữa hai ngón tay.
“Chapman!” Ông nói. “Nhìn xem tôi tìm được thứ gì trên bàn này. Chiếc ghim cong này rõ ràng phải có ý gì đó. Đây là bằng chứng, một vật chứng. Anh không thể làm như không có ai bước vào phòng này nữa đâu. Bởi vì suy cho cùng, chiếc ghim không thể tự mình xuất hiện ở đây được.”
“Chắc chắn rồi.” Viên thư ký đáp. “Nó xuất hiện ở đây là nhờ tôi mà.”
“Ý anh là sao?”
“Vâng thưa ngài, đó là chiếc ghim tôi dùng để đính cà vạt vào cổ áo. Tối qua, lúc ngài đọc sách, tôi đã gỡ ghim ra và tiện tay uốn cong nó lại thôi.”
Ông Kesselbach đứng dậy, vẻ rất bực mình, bước vài bước rồi dừng ngay lại.
“Anh đang cười tôi, Chapman ạ... Mà cũng đúng thôi... Tôi không phản đối việc ấy, đúng là tôi có hơi... kỳ quặc, kể từ chuyến đi Đất Mũi lần cuối. Đó là vì... vì... Anh không biết cuộc đời tôi có điều gì mới đâu... Một kế hoạch tuyệt vời... Một việc vô cùng trọng đại... mà tôi mới chỉ thoáng thấy lờ mờ qua màn sương của tương lai, tuy nhiên vẫn thấy rõ hình thù... và đó sẽ là một công trình đồ sộ... A! Chapman ạ, anh không tưởng tượng được đâu. Tiền, tôi chẳng buồn quan tâm. Tôi có tiền, rất nhiều tiền... Nhưng đây, đây còn hơn thế nữa, đó là quyền lực, là sức mạnh, là uy quyền. Nếu hiện thực trở nên đúng như những gì tôi mong đợi, tôi sẽ không chỉ đơn giản là Chúa tể Vùng Đất Mũi nữa, mà còn là chúa tể của nhiều lãnh địa khác... Rudolf Kesselbach, con trai người bán xoong chảo vùng Augsbourg, sẽ sánh vai với những kẻ mà cho tới lúc này vẫn đang coi thường anh ta... Anh ta thậm chí còn ở địa vị cao hơn họ, Chapman ạ; anh ta sẽ ở địa vị cao hơn họ, anh hãy nhớ lấy câu này... Và nếu có bao giờ tôi...”
Ông chợt ngừng lời, đưa mắt nhìn Chapman, tuồng như hối hận vì đã lỡ nói quá nhiều. Dẫu vậy, vẫn đang hồi cao hứng, ông kết luận: “Giờ anh đã hiểu vì sao tôi lo lắng quá như vậy rồi đấy, Chapman ạ... Đây, trong bộ óc này đang chứa một ý tưởng đáng giá nghìn vàng... Có thể ý tưởng đó khiến người ta có chút nghi ngờ... Và tôi đang bị theo dõi... Tôi tin chắc điều đó...”
Có tiếng chuông reo.