Tên eBook: Nghề làm phi (full prc, pdf, epub)
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thể loại: Cổ đại, Xuyên không, Ngôn tình, Văn học phương Đông
Người dịch: Hằng Nguyễn
Nhà phát hành: Cẩm Phong Books
Nhà xuất bản: NXB Lao động
Kích thước: 14.5 x 20.5 cm
Số trang: 520
Ngày xuất bản: 03/02/2015
Giá bìa: 124.000đ
Beta+Tạo prc: Horcrux
Nguồn: EbookFun&Free fb.com/groups/eb.fun.free
Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - http://www.dtv-ebook.com
Giới thiệuBìa sách Nghề Làm Phi |
Xuyên không thành một phi tần nho nhỏ đã mất thánh sủng, Trang Lạc Yên tâm tâm niệm niệm sẽ hoàn thành tốt nghề nghiệp mới của mình - nghề làm phi - một nghề nghiệp vô cùng rủi ro, không thể từ chức, một là làm tốt, hai là chết. Một nghề nghiệp luôn phải phấn đấu vươn lên không ngừng, nhưng lại không được phép để con tim mình rung động. Bởi lỡ rung động rồi, là vạn kiếp không thể quay đầu…
Suy cho cùng, đã là nữ tử thì sẽ có một ngày già đi, lấy sắc tranh tình nhất định sẽ phải nhận kết cục sắc suy tình bạc, bởi Đế vương đa tình, hồng nhan chóng lụi, vậy thì nàng sẽ dùng lí trí này để thuần phục trái tim Đế vương.
Vẫn biết vận mệnh vô thường, Đế vương vô tình, nhưng Trang Lạc Yên nàng không sợ, bởi, trái tim trong lồng ngực nàng, mãi mãi chỉ thuộc về nàng mà thôi!
Tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh:
Châm ngôn: Không viết truyện hành hạ ngược đãi, không làm mẹ kế.
Hiện thực quá tàn khốc, nên trong tiểu thuyết phải mơ mộng một chut.
Xin hãy gọi tôi là Hồ Điệp mami chăm chỉ chuyên cần
***
[REVIEW] Nghề làm phi – Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Lời đầu tiên muốn nói chính là: Hiếm thấy truyện ngôn tình nào mà nam nữ chính từ đầu tới cuối không yêu nhau!
Không biết độc giả thế nào nhưng BTV tương đối ức chế khi đọc tác phẩm này. Nó cho thấy bộ mặt trần trụi của “hậu cung” nói chung và số phận người phụ nữ thời phong kiến nói riêng. Trời sinh ra những người con gái ấy, cho họ tuổi trẻ và nhan sắc, cho họ tài hoa và giấc mộng thiếu nữ để rồi vùi cuộc đời trong bốn bề tường vách. Họ phải “xài chung” một người chồng, y như kỹ nữ cao cấp mong ngóng khách làng chơi mà thôi!
Hoàng đế là người đàn ông hấp dẫn nhất thiên hạ, quyền lực và tiền tài cho hắn vị thế đứng trên đầu kẻ khác, dửng dưng quyết định sống chết của kẻ khác, dù là những người đàn bà cùng chung chăn gối. Đọc câu chuyện này mới thực thấm thía cái gọi là “đế vương bạc tình”.
Ai cho hoàng đế cái quyền vùi dập phụ nữ? Hắn cũng chỉ là con người mà thôi, may mắn sinh ra trong hoàng tộc, “con vua thì được làm vua”. Phong Cẩn có rất nhiều phụ nữ, hắn không yêu ai, đến với họ chỉ để thỏa mãn tình dục, tiện tay diễn vỡ kịch sủng ái giả dối, bất cứ khi nào mất hứng cũng có thể vứt bỏ. Đàn bà hậu cung có thể độc ác, ích kỷ, thủ đoạn, tàn nhẫn, ngu ngốc, chung quy vì cái gì? Tất cả đều đáng thương, người đã chết và còn sống, người tự tạo nghiệt và người bị hãm hại… họ là nạn nhân của chính trị, của sự nhơ nhuốc mang tên hoàng cung và sự bạc bẽo vô tâm của hoàng đế.
Câu truyện vẫn đáng đọc cho dù khiến bạn ức chế. Hoàng đế chính là hoàng đế, hắn không phải trả giá cho bất cứ điều gì, cũng không thể bị giết chết. Thế nhưng cũng đáng buồn thay, trên đời này mãi mãi không có một ai thật lòng yêu hắn, hắn sẽ chết đi trong sự lừa gạt, nào có hay biết Trang Lạc Yên chưa từng yêu mình, nàng diễn kịch cả đời, đùa giỡn hắn cả đời…
Nữ chính không yêu nam chính, chắc chắn! Nàng quá tỉnh táo để nhìn thấy sự tầm thường cặn bã bên trong mã ngoài đẹp đẽ. Trong cuộc chiến hậu cung, nàng là kẻ thắng cuối cùng, không phải vì Phong Cẩn rung động trước “tình yêu dại dột” của nàng rồi sinh ra trân trọng bảo vệ mà bởi vì nàng không yêu hắn cho nên có thể suy tính thiệt hơn, không để cảm xúc thông túng, luôn cho lý trí dẫn đường.
Thật tuyệt vời khi Trang Lạc Yên không yêu Phong Cẩn, nàng chỉ cần “sủng ái” để sinh tồn, dù họ có con cái và sống đến bạc đầu thì nàng cũng không bao giờ yêu. Nàng xem ngôi vị là ‘chức vụ”, chồng chỉ là “sếp” mà làm phi cũng là “nghề nghiệp”. Nghề làm phi, hậu cung là nơi công sở, nàng dùng thông minh và khôn khéo để thăng quan tiến chức, lấy lòng lãnh đạo, khiến họ yêu mến nàng nhưng quay lưng lại là sự phỉ nhổ và xem thường, một chút rung động cũng không có!
Từng mảnh đời lụi tàn trong cái nôi quyền lực và vinh hoa, thị phi và lừa lộc. Hoàng đế vẫn có nhiều mỹ nhân, hắn đối xử với nàng “đặc biệt” nhưng không bao giờ là “duy nhất”. Hắn tham luyến hơi ấm và “tình yêu” từ nàng, đâu có biết rằng tất cả là công cụ, là màn kịch để nàng đứng vững không hậu cung. Hoàng đế đáng ngưỡng mộ hay đáng thương hại? Hắn sống đầy ý nghĩa hay chỉ sáo rỗng và giả dối?
Đây là câu chuyện rất chân thật, “tình yêu” không đẹp đẽ hoa mỹ, không vĩ đại ghê gớm như trong tiểu thuyết. Đôi khi nó đáng buồn cười và châm biếm làm sao. Trang Lạc Yên không phải tín nữ, Phong Cẩn càng không phải thiện nam. Với những quy tắc đơn giản chính xác và trí thông minh nhanh nhạy, nàng có được cuộc sống như ý đồng thời bảo vệ được con tim. Trang Lạc Yên không bao giờ đau buồn, không bao giờ phải khóc, bởi vì Phong Cẩn sủng ái nàng và nàng không yêu hắn.
Tôi cho rằng nam nữ chính không yêu nhau, cho dù ở phần cuối Phong Cẩn tỏ ra “khác thường” khi Trang Lạc Yên ốm nặng. Tình cảm của hắn là một loại thân quen và sợ đánh mất, nàng là mẹ của Thái tử, hắn thương đứa con này thật lòng, thế nên họ đều có một điểm tựa yêu thương để sống với nhau tới già. Thật ra tình yêu là thứ yếu, là gia vị, không có nó vẫn sống khỏe, sống trẻ, sống sung sướng!
Tóm lại, đây là một câu truyện kén người đọc, không thích là điều dễ hiểu nhưng nếu bạn có thể follow tơi cùng thì sẽ nhận ra nhiều điều thú vị. Nam nữ chính rất chân thật, cung đấu cũng chân thật và rõ ràng, không phải kiểu thần thánh hoang đường gì cả. Những phi tần trong hậu cung rất đông đảo, mỗi người một kết thúc, một số mệnh nhưng họ đều khổ như nhau, đáng thương như nhau. Bạn sẽ rơi nước mắt vì những đóa hồng bạc mệnh này, là vị Hoàng hậu tỉnh táo kiên cường hoặc là Thục quý phi hiên ngang cao quý. Họ đủ tốt đẹp và đáng được trân trọng, chỉ có gã Hoàng đế là không xứng mà thôi. Thảo nào hắn không có ai yêu, sống trong ảo mộng vĩnh hằng, đáng đời lắm!
Mời các bạn đón đọc Nghề làm phi của tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh.Lời đầu tiên muốn nói chính là: Hiếm thấy truyện ngôn tình nào mà nam nữ chính từ đầu tới cuối không yêu nhau!
Không biết độc giả thế nào nhưng BTV tương đối ức chế khi đọc tác phẩm này. Nó cho thấy bộ mặt trần trụi của “hậu cung” nói chung và số phận người phụ nữ thời phong kiến nói riêng. Trời sinh ra những người con gái ấy, cho họ tuổi trẻ và nhan sắc, cho họ tài hoa và giấc mộng thiếu nữ để rồi vùi cuộc đời trong bốn bề tường vách. Họ phải “xài chung” một người chồng, y như kỹ nữ cao cấp mong ngóng khách làng chơi mà thôi!
Hoàng đế là người đàn ông hấp dẫn nhất thiên hạ, quyền lực và tiền tài cho hắn vị thế đứng trên đầu kẻ khác, dửng dưng quyết định sống chết của kẻ khác, dù là những người đàn bà cùng chung chăn gối. Đọc câu chuyện này mới thực thấm thía cái gọi là “đế vương bạc tình”.
Ai cho hoàng đế cái quyền vùi dập phụ nữ? Hắn cũng chỉ là con người mà thôi, may mắn sinh ra trong hoàng tộc, “con vua thì được làm vua”. Phong Cẩn có rất nhiều phụ nữ, hắn không yêu ai, đến với họ chỉ để thỏa mãn tình dục, tiện tay diễn vỡ kịch sủng ái giả dối, bất cứ khi nào mất hứng cũng có thể vứt bỏ. Đàn bà hậu cung có thể độc ác, ích kỷ, thủ đoạn, tàn nhẫn, ngu ngốc, chung quy vì cái gì? Tất cả đều đáng thương, người đã chết và còn sống, người tự tạo nghiệt và người bị hãm hại… họ là nạn nhân của chính trị, của sự nhơ nhuốc mang tên hoàng cung và sự bạc bẽo vô tâm của hoàng đế.
Câu truyện vẫn đáng đọc cho dù khiến bạn ức chế. Hoàng đế chính là hoàng đế, hắn không phải trả giá cho bất cứ điều gì, cũng không thể bị giết chết. Thế nhưng cũng đáng buồn thay, trên đời này mãi mãi không có một ai thật lòng yêu hắn, hắn sẽ chết đi trong sự lừa gạt, nào có hay biết Trang Lạc Yên chưa từng yêu mình, nàng diễn kịch cả đời, đùa giỡn hắn cả đời…
Nữ chính không yêu nam chính, chắc chắn! Nàng quá tỉnh táo để nhìn thấy sự tầm thường cặn bã bên trong mã ngoài đẹp đẽ. Trong cuộc chiến hậu cung, nàng là kẻ thắng cuối cùng, không phải vì Phong Cẩn rung động trước “tình yêu dại dột” của nàng rồi sinh ra trân trọng bảo vệ mà bởi vì nàng không yêu hắn cho nên có thể suy tính thiệt hơn, không để cảm xúc thông túng, luôn cho lý trí dẫn đường.
Thật tuyệt vời khi Trang Lạc Yên không yêu Phong Cẩn, nàng chỉ cần “sủng ái” để sinh tồn, dù họ có con cái và sống đến bạc đầu thì nàng cũng không bao giờ yêu. Nàng xem ngôi vị là ‘chức vụ”, chồng chỉ là “sếp” mà làm phi cũng là “nghề nghiệp”. Nghề làm phi, hậu cung là nơi công sở, nàng dùng thông minh và khôn khéo để thăng quan tiến chức, lấy lòng lãnh đạo, khiến họ yêu mến nàng nhưng quay lưng lại là sự phỉ nhổ và xem thường, một chút rung động cũng không có!
Từng mảnh đời lụi tàn trong cái nôi quyền lực và vinh hoa, thị phi và lừa lộc. Hoàng đế vẫn có nhiều mỹ nhân, hắn đối xử với nàng “đặc biệt” nhưng không bao giờ là “duy nhất”. Hắn tham luyến hơi ấm và “tình yêu” từ nàng, đâu có biết rằng tất cả là công cụ, là màn kịch để nàng đứng vững không hậu cung. Hoàng đế đáng ngưỡng mộ hay đáng thương hại? Hắn sống đầy ý nghĩa hay chỉ sáo rỗng và giả dối?
Đây là câu chuyện rất chân thật, “tình yêu” không đẹp đẽ hoa mỹ, không vĩ đại ghê gớm như trong tiểu thuyết. Đôi khi nó đáng buồn cười và châm biếm làm sao. Trang Lạc Yên không phải tín nữ, Phong Cẩn càng không phải thiện nam. Với những quy tắc đơn giản chính xác và trí thông minh nhanh nhạy, nàng có được cuộc sống như ý đồng thời bảo vệ được con tim. Trang Lạc Yên không bao giờ đau buồn, không bao giờ phải khóc, bởi vì Phong Cẩn sủng ái nàng và nàng không yêu hắn.
Tôi cho rằng nam nữ chính không yêu nhau, cho dù ở phần cuối Phong Cẩn tỏ ra “khác thường” khi Trang Lạc Yên ốm nặng. Tình cảm của hắn là một loại thân quen và sợ đánh mất, nàng là mẹ của Thái tử, hắn thương đứa con này thật lòng, thế nên họ đều có một điểm tựa yêu thương để sống với nhau tới già. Thật ra tình yêu là thứ yếu, là gia vị, không có nó vẫn sống khỏe, sống trẻ, sống sung sướng!
Tóm lại, đây là một câu truyện kén người đọc, không thích là điều dễ hiểu nhưng nếu bạn có thể follow tơi cùng thì sẽ nhận ra nhiều điều thú vị. Nam nữ chính rất chân thật, cung đấu cũng chân thật và rõ ràng, không phải kiểu thần thánh hoang đường gì cả. Những phi tần trong hậu cung rất đông đảo, mỗi người một kết thúc, một số mệnh nhưng họ đều khổ như nhau, đáng thương như nhau. Bạn sẽ rơi nước mắt vì những đóa hồng bạc mệnh này, là vị Hoàng hậu tỉnh táo kiên cường hoặc là Thục quý phi hiên ngang cao quý. Họ đủ tốt đẹp và đáng được trân trọng, chỉ có gã Hoàng đế là không xứng mà thôi. Thảo nào hắn không có ai yêu, sống trong ảo mộng vĩnh hằng, đáng đời lắm!