Văn án:
【Yêu anh tựa như một cuộc mạo hiểm tiến vào ánh lửa】
Lần đầu tiên Bạch Chỉ gặp Phó Huyền Tây, anh vẫn còn là một thiếu niên phóng khoáng, nở nụ cười lười biếng trên gương mặt: “Em gái, bên ngoài nguy hiểm lắm, mau về nhà đi.”
Nhưng sau này gặp lại, anh là Phó tiên sinh đã bôn ba qua bao nhiêu thăng trầm trên thương trường nhiều năm, dễ dàng nhìn thấu lòng người.
Ngày đó tuyết rơi đầu mùa, cô lâm vào cảnh khốn cùng, anh xuất hiện đúng lúc, vươn tay về phía cô: “Nếu chuyện không ổn, cứ tìm đến tôi.”
Dẫu biết hành trình này không có điểm cuối, Bạch Chỉ vẫn một lòng tiến tới, không quay đầu nhìn lại.
Anh là người yêu hết mực dịu dàng, mọi chuyện đều ủng hộ và nuông chiều cô, nhưng giấc mộng nào cũng phải đi đến hồi kết.
Sau này, cô đề nghị chia tay, khóc nức nở: “Đừng tìm đến em nữa.”
Anh không hề nhìn cô, chỉ cười lạnh một tiếng: “Nếu bây giờ em rời đi, anh sẽ không cản em.”
Phó Huyền Tây lăn lộn trong thế giới vàng son, xa hoa trụy lạc, nhưng chưa từng để người phụ nữ nào trong lòng.
Cuối cùng mới có một người, vậy mà người đó cũng chạy đi mất.
Sau này, không thể quên được đoạn tình cảm đó, anh cũng dần dần phát hiện ra bí mật nhiều năm trời của người mình yêu.
“Cuối bức thư đó, em muốn nói gì với anh?”
“Muốn nói chuyện cả đời với anh.”
“Em gái, bên ngoài nguy hiểm lắm, mau về nhà với anh đi.”
#Yêu anh tựa như thiêu thân mạo hiểm tiến vào ánh lửa#
Yêu thầm thành thật.
Dũng cảm x Dịu dàng, thâm tình
Song xử, HE, chênh lệch 7 tuổi.
Nhân vật chính: Phó Huyền Tây x Bạch Chỉ
Độ dài: 63 chương + 8 ngoại truyện
***
Tiến Vào Ánh Lửa là câu chuyện về một tình yêu đơn phương kéo dài suốt bảy năm của Bạch Chỉ dành cho Phó Huyền Tây – một người đàn ông từng xuất hiện trong đời cô khi còn là thiếu nữ.
Năm 13 tuổi, Bạch Chỉ lần đầu gặp Phó Huyền Tây – một chàng trai 20 tuổi với nụ cười lười biếng, ánh mắt ấm áp, để lại một dấu ấn sâu đậm trong lòng cô bé nhỏ nhắn của vùng Giang Nam. Không biết anh là ai, không biết tên anh, chỉ có duy nhất một tấm ảnh anh từng chụp ở cửa tiệm Xuân Đường, vậy mà cô đã ôm mối tương tư suốt bảy năm trời.
Bảy năm sau, số phận đưa đẩy họ gặp lại, nhưng Phó Huyền Tây đã trở thành một doanh nhân thành đạt, lạnh lùng và từng trải hơn rất nhiều. Trong một đêm tuyết đầu mùa, anh xuất hiện đúng lúc khi Bạch Chỉ gặp khó khăn, nói với cô: "Nếu chuyện không ổn, cứ tìm đến tôi." Đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được một sự chở che, một niềm tin mà trước đây cô chưa từng có.
Mối quan hệ giữa hai người dần phát triển, Phó Huyền Tây dường như cũng bị thu hút bởi sự thuần khiết và kiên trì của cô gái nhỏ. Anh che chở, yêu thương và dung túng cô. Nhưng tình yêu, dù có đậm sâu đến đâu, cũng không tránh khỏi thử thách. Khi Bạch Chỉ đề nghị chia tay, anh chỉ cười lạnh: "Nếu bây giờ em rời đi, anh sẽ không cản em."
Sau chia tay, Phó Huyền Tây tưởng rằng anh có thể quên đi mối tình này như những mối quan hệ khác trong quá khứ. Nhưng hóa ra, hình bóng cô gái ấy đã in sâu vào tim anh từ lúc nào không hay. Và rồi, khi dần nhận ra bí mật mà Bạch Chỉ đã giữ kín bao năm trời, anh mới hiểu được tình yêu của cô dành cho anh lớn đến nhường nào.
“Em gái, bên ngoài nguy hiểm lắm, mau về nhà với anh đi.”
? Tình yêu đơn phương và sự hồi đáp xứng đáng
Bạch Chỉ là mẫu nữ chính si tình đến mức đáng kinh ngạc. Cô yêu một người chỉ qua một khoảnh khắc thoáng qua, ôm nỗi tương tư suốt bảy năm mà không mong chờ bất cứ hồi đáp nào. Đây chính là điểm khiến câu chuyện trở nên đặc biệt – một tình yêu đơn phương chân thành đến mức khiến người ta vừa thương cảm, vừa khâm phục.
? Phó Huyền Tây – Tổng tài bá đạo nhưng có chiều sâu
Dù mang danh "tổng tài bá đạo", nhưng nhân vật Phó Huyền Tây không phải kiểu đàn ông lạnh lùng vô tình hay quá mức cường thế. Anh từng trải, thấu hiểu lòng người, nhưng cũng có những giằng xé nội tâm, những phút giây yếu đuối khi đối mặt với tình cảm thật sự của mình. Anh không nhận ra tình cảm của Bạch Chỉ ngay từ đầu, nhưng khi hiểu rồi thì cũng chẳng thể buông tay.
? Văn phong tinh tế, giàu cảm xúc
Tứ Nghi có lối viết mềm mại, sâu lắng và giàu chất thơ, đặc biệt là ở những đoạn miêu tả tâm lý của nữ chính. Những rung động đầu đời, những nỗi nhớ nhung kéo dài, sự chần chừ, mâu thuẫn khi yêu đơn phương… tất cả đều được khắc họa vô cùng chân thực.
? Một tình yêu có thể là hạnh phúc, cũng có thể là đau lòng
Không phải ai cũng may mắn có được kết cục viên mãn như Bạch Chỉ và Phó Huyền Tây. Nhưng điều đáng trân trọng nhất chính là dù kết quả ra sao, Bạch Chỉ chưa từng hối hận vì tình yêu của mình.
? Tổng kết
✔ Thể loại: Ngôn tình hiện đại, tình yêu đơn phương được hồi đáp, tổng tài, chênh lệch tuổi tác (7 tuổi), HE.
✔ Ưu điểm: Văn phong đẹp, nhân vật có chiều sâu, câu chuyện tình cảm chân thành và xúc động.
✔ Hạn chế: Cốt truyện không quá mới lạ, một số tình tiết có thể đoán trước.
? Điểm đánh giá: 8.5/10 – Một câu chuyện đáng đọc nếu bạn thích kiểu tình yêu sâu lắng, nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc.
***
Bạch Chỉ là cô gái có vẻ ngoài hiền hòa vì đã ngấm sông nước Giang Nam.
Chân mày thanh mảnh diễm lệ, mắt hạnh sáng ngời, mũi nhỏ xinh xắn, môi mềm cong cong, gương mặt trái xoan, không hề mang lại cảm giác khó gần, mà chính là xinh đẹp thuần khiết.
Thế nhưng lại chẳng một ai biết, trong lòng cô gái nhỏ luôn tồn tại một nỗi tương tư suốt bảy năm qua.
...
Bạch Chỉ có một quyển sổ nhỏ.
Sau trang bìa cất giấu một bức ảnh của một thiếu niên khôi ngô tuấn tú.
Chàng thiếu niên lười biếng dựa người dưới mái hiên, nhìn cây cầu Hải Đường trước mặt, nụ cười nhàn nhạt nở trên môi.
Đó là Phó Huyền Tây năm hai mươi tuổi.
Khi đó, anh đi du lịch ở Giang Nam, để lại bức ảnh này ở tiệm ảnh Xuân Đường.
Đã ép nhựa được bảy năm, không hề phai màu... giống như nỗi tương tư trong lòng người con gái.
...
Bảy năm sau gặp lại, anh cũng như xưa với áo sơ mi trắng quần đen, lạnh lùng rời đi trước mắt cô.
Khác ở chỗ, bấy giờ anh tựa như đấng cứu thế trong lòng cô, dù cho có không nhớ ra cô, nhưng như vậy cũng đã rất tốt rồi.
Vì anh, cô chấp nhận một lần nữa đến quán bar nơi có những kẻ muốn quấy rối cô... thử may mắn một lần nữa.
Chỉ cần có thêm cơ hội được gặp anh.
...
Bạch Chỉ là một cô gái thật sự rất si tình. Cô ấy có thể thích một người qua một tấm ảnh, thậm chí đến tên người ta cũng không biết thế nhưng lại có thể tương tư những bảy năm trời... bảnh tự hỏi động lực nào có thể giúp cô gái nhỏ kiên cường đến thế=))))
Chắc chỉ có thể là nữ chính trong ngôn tình.
Thời khắc mà Phó Huyền Tây xuất hiện trong mắt cô, toàn bộ thế giới trước mắt tựa như hóa mờ mịt vô thực, chỉ chừa lại mình anh, rõ ràng, sống động, đứng ở phía xa xăm nhìn cô.
Một thoáng nhịp tim hỗn loạn.
Vâng, đây là câu chuyện kể về quá trình rớt liêm sỉ vì trai của Bạch cô nương~
...
Từ nhỏ đến lớn, không có người nào đứng về phía Bạch Chỉ.
Lúc nào cũng là bản thân cô đơn độc đối mặt với cuộc đời.
Vì vậy, khi Phó Huyền Tây đứng ra tin tưởng cô, cô gái nhỏ đã coi anh là đấng phán xét của đời mình.
Tình yêu giống hệt như châu chấu đá xe, nhưng niềm tin thì không giống như vậy.
Soft boiz đời đầu solo girl thích trồng cây si, ai sẽ là người đầu hàng?
Có một cô gái trồng một cây si đến những bảy năm vì một người, để rồi khi người ta đáp trả lại nghĩ mình bị ảo tưởng người ta muốn mập mờ với mình.
Cô từng cho rằng anh tựa như thiên sứ, không bị thế gian vấy bẩn. Luôn cảm thấy anh thật xa cách mà mình không thể nào với tới...
Nhưng nhịp tim hỗn loạn, hệt như vừa hoàn thành đường chạy tám trăm mét mỗi khi thấy anh của cô không cho phép cô lùi bước.
Bạch Chỉ thậm chí còn từng ghét bot mình nhỏ tuổi, chuyện bé xíu như vậy đã mất bình tĩnh.
Nhưng với vị tổng tài bá đạo nào đó hình như nói ra câu “Tôi không nỡ” cũng hệt như nói câu “Xin chào” bình thường, biểu cảm không hề thay đổi. Vẫn là dáng vẻ thờ ơ, không quan tâm chuyện gì, góc mặt ẩn hiện trong ánh sáng mờ mịt, tâm tình nơi đáy mắt cũng không hiện rõ... thật là làm khổ tâm bạn nhỏ nhà chúng ta mà=)))))
Tóm lại, đây chỉ đơn thuần là một câu chuyện về tình yêu đơn phương được hồi đáp... để khen là quá xuất sắc thì hơi quá, nhưng bằng văn phong suy thấu con tim thì tác giả đã thành công phác họa cho ta hiểu tình yêu một chiều nó "cảm giác mạnh" như thế nào.
Truyện lấy góc nhìn nghiêng về nữ chính nhiều hơn, nhưng mà đâu đó ta vẫn cảm nhận được rõ ràng "4 chữ tế" của tổng tài bá đạo nhà mình. Cô ấy may mắn khi tương tư đúng người... nhưng mà không phải ai cũng được như vậy.
Gửi đến các bạn đang thầm mến ai đó, dù tiếp tục hay dừng lại thì chúc mọi người đều hạnh phúc với sự lựa chọn của mình. Không cần phải hoàn hảo như Phó Huyền Tây và Bạch Chỉ, bởi vì cuộc gặp gỡ tốt đẹp nhất trên thế gian này là gặp được phiên bản tốt nhất của bản thân.
Review by #SuNil