Trăng Hoàng Cung |
|
Tác giả | Phùng Quán |
Bộ sách | |
Thể loại | Thơ Ca |
Tình trạng | Hoàn Thành |
Định dạng | eBook mobi pdf epub azw3 |
Lượt xem | 89 |
Từ khóa | eBook mobi pdf epub azw3 full Phùng Quán Tập Thơ Thơ Ca Văn Xuôi Văn Học Việt Nam Văn Học Phương Đông |
Nguồn | thuvien-ebook.com |
Có lẽ đây là tập thơ hay nhất và kỳ lạ nhất của Phùng Quán. Ở tập thơ này, anh kết hợp văn xuôi với thơ. Văn xuôi vừa như lời dẫn dụ vào thơ, nhưng đồng thời lại cũng chính là thơ với nhiều chi tiết, tâm trạng và quan niệm được chắt lọc từ cuộc đời đầy từng trải và cay đắng của anh. (Nguyễn Trọng Tạo - Trích Một đời lao lực, Một đời cay cực, Một đời thơ...)
Có nhà nghiên cứu cho rằng Trăng hoàng cung là "thơ văn xuôi", "thơ tự do".
Thể tài "kỳ cục" (họ Phùng tự giễu) nhưng hình thái kì cục ấy lại có khả năng chứa đựng một nội dung thơ-kỳ-diệu không chỉ trong những bài thơ tình xen kẽ mà tồn tại tất cả ở những trang viết có cấu trúc ngôn ngữ hoàn toàn văn xuôi - tất nhiên chan chứa ý vị thơ. (Văn Tâm - Trích Mấy nét về cuộc đời và thơ Phùng Quán).
Quí vị đã chia sẻ những vị ngọt ngào cùng niềm cay đắng của chàng thi sĩ, của một chuyện tình. Có một thi sĩ và một người đẹp… Có thi sĩ và một nàng thơ…
Nhiều người sẽ hỏi: thi sĩ chỉ kể một chuyện tình thật chăng? Vậy còn những điều chàng viết đây có tác dụng gì trong một chuyện tình:
Tôi yêu tha thiết
Sự ngay thẳng tột cùng
Ngay thẳng thuỷ chung
Của những dòng chữ viết
Phải chăng ông chỉ muốn viết về thơ? “Chỉ còn một cách, phải nấu chảy và đúc sự thật thành ngôn từ!” Hay ông muốn nói về một sự thật? Sự thật nào?
Tôi có quyền gì được no hơn nhân dân tôi một miếng ăn?
…
Tôi có quyền gì lên xe xuống ngựa
Khi gót chân nhân dân tôi nứt nẻ bụi đường?
Phải chăng một sự thật mà ông muốn nói là cảnh khổ của nhân dân và tình yêu rộng lớn của một thi sĩ?
Và sự thật cay đắng như chén rượu cất bằng lá khổ sâm. Ngay trong cơn mê chất ngất tình yêu, đêm trăng ở hoàng cung thi sĩ đã thấy:
Mười đầu ngón tay tôi cắn dập
Viết đỏ sân Đại Triều lời di chúc
“Tôi là người hạnh phúc nhất thế gian“
Thi sĩ đồng thời cũng dự cảm:
Trên vực thẳm vô cùng của hạnh phúc
Tôi bỗng thấy mình đang đứng quá cheo leo.
Vậy đây không phải là một chuyện tình. Có lẽ thi sĩ kể chuyện tình này như là một biểu tượng. Và nếu đó là một biểu tượng thì Nàng là biểu tượng gì? Tình yêu của thi sĩ là biểu tượng gì? “Tôi yêu em. Mối tình đầu cũng là mối tình cuối của tôi. Tôi đã rứt trái tim khỏi lồng ngực dâng hiến em như một tông đồ dâng hiến mạng sống mình cho Chúa”. Một thi sĩ tôn trọng sự thật chắc không quả quyết một cuộc tình nào là mối tình đầu, hay là mối tình cuối. Mối tình duy nhất, vĩnh cửu chắc đó không phải là tình yêu cho một người. Vậy tình yêu nào đã khiến thi sĩ đem sánh với Sự thật, “Sự thật còn lớn hơn cả tình yêu, lớn hơn cả trái tim”.
Chúng ta tự do bước vào thế giới, vào trái tim của thi sĩ. Mười ba chương “tiểu thuyết tình” cho chúng ta chia sẻ những ly rượu ngọt, những giọt rượu đắng cay, của cuộc tình, của cuộc đời. Mỗi người chia sẻ theo cách của mình. Chúng ta bước vào tập thơ một cách tự do, chúng ta bước ra khỏi tập thơ, nhìn lại cũng bằng tâm thức tự do. Người thích chính trị sẽ đọc bằng con mắt chính trị. Sử gia sẽ tìm thấy các chứng tích lịch sử. Và người yêu thơ sẽ đọc thơ.
Nhà xuất bản cảm tạ thi sĩ Phùng Quán đã tin cẩn trao cho nhiệm vụ ấn hành cuốn sách này ở hải ngoại. Rất mong người đọc ở trong và ngoài nước chia sẻ cùng thi sĩ, với tâm thức tự do của mỗi người.
Thanh Văn 1993
***
Trăng Hoàng Cung là một tác phẩm đặc biệt của nhà thơ Phùng Quán, được xem là tập thơ xuất sắc và độc đáo nhất trong sự nghiệp sáng tác của ông. Tập thơ này không chỉ là sự kết hợp giữa thơ và văn xuôi mà còn là một hành trình tâm hồn, nơi Phùng Quán chắt lọc những trải nghiệm cay đắng, ngọt ngào của cuộc đời mình để gửi gắm vào từng dòng chữ. Tác phẩm gồm 13 chương, được cấu trúc như một “tiểu thuyết tình” nhưng vượt xa giới hạn của một câu chuyện tình đơn thuần.
Trong Trăng Hoàng Cung, Phùng Quán kể về một mối tình sâu đậm, mãnh liệt, nơi “thi sĩ” yêu “nàng thơ” bằng tất cả trái tim và sự chân thành. Tuy nhiên, mối tình ấy không chỉ là tình yêu đôi lứa mà còn là biểu tượng cho những giá trị lớn lao hơn: sự thật, lòng ngay thẳng, và tình yêu dành cho nhân dân. Những câu thơ như “Tôi có quyền gì được no hơn nhân dân tôi một miếng ăn?” hay “Tôi có quyền gì lên xe xuống ngựa / Khi gót chân nhân dân tôi nứt nẻ bụi đường?” cho thấy một Phùng Quán không chỉ là thi sĩ của tình yêu mà còn là tiếng nói của lương tri, của trách nhiệm với xã hội.
Tập thơ đan xen giữa những phút giây hạnh phúc ngập tràn và dự cảm về vực thẳm của số phận. Ông viết: “Trên vực thẳm vô cùng của hạnh phúc / Tôi bỗng thấy mình đang đứng quá cheo leo”, vừa thể hiện niềm vui tột cùng, vừa gợi lên sự mong manh của cuộc đời. Qua đó, Trăng Hoàng Cung không chỉ là một câu chuyện tình mà còn là lời tự sự về sự thật, về nỗi đau của nhân dân và khát vọng sống trung thực, ngay thẳng của thi sĩ.
Trăng Hoàng Cung là một kiệt tác độc đáo, nơi Phùng Quán phá vỡ ranh giới truyền thống giữa thơ và văn xuôi, tạo nên một thể loại mà các nhà nghiên cứu gọi là “thơ văn xuôi” hay “thơ tự do”. Sự “kỳ cục” trong hình thức (như chính tác giả tự giễu) lại trở thành điểm mạnh, giúp ông chứa đựng một nội dung sâu sắc, phong phú và đầy chất thơ ngay cả trong những đoạn văn xuôi tưởng chừng khô khan. Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo nhận xét đây là kết tinh của “một đời lao lực, một đời cay cực, một đời thơ”, trong khi nhà nghiên cứu Văn Tâm khẳng định tập thơ mang “ý vị thơ” chan chứa, dù ở bất kỳ hình thức nào.
Tác phẩm không chỉ gây ấn tượng bởi ngôn từ đẹp đẽ, giàu hình ảnh mà còn bởi chiều sâu tư tưởng. Phùng Quán không đơn thuần kể một chuyện tình, mà qua đó gửi gắm những trăn trở lớn lao về sự thật và công lý. Tình yêu trong Trăng Hoàng Cung không chỉ là cảm xúc cá nhân mà còn là tình yêu dành cho lý tưởng, cho nhân dân, và cho chính sự trung thực của ngòi bút. Điều này được thể hiện rõ qua những câu thơ đầy sức nặng: “Chỉ còn một cách, phải nấu chảy và đúc sự thật thành ngôn từ!” hay “Sự thật còn lớn hơn cả tình yêu, lớn hơn cả trái tim”.
Tuy nhiên, tập thơ cũng không dễ tiếp cận với mọi độc giả. Sự tự do trong cấu trúc và những tầng ý nghĩa ẩn sâu đòi hỏi người đọc phải có sự kiên nhẫn và nhạy cảm để cảm nhận trọn vẹn. Đúng như lời Nhà xuất bản Thanh Văn (1993), mỗi người sẽ tìm thấy một khía cạnh khác nhau trong Trăng Hoàng Cung: người yêu thơ thấy chất thơ, người quan tâm chính trị thấy tiếng nói phản biện, và sử gia thấy những chứng tích của thời đại.
Điểm đặc biệt nữa là cảm giác vừa ngọt ngào vừa cay đắng xuyên suốt tác phẩm. Hạnh phúc trong tình yêu của thi sĩ luôn đi kèm với nỗi đau của thực tại, như “chén rượu cất bằng lá khổ sâm”. Điều này phản ánh rõ nét cuộc đời Phùng Quán – một nhà thơ từng chịu nhiều bất công, khổ đau nhưng vẫn giữ được trái tim nồng cháy và ngòi bút sắc sảo.
Trăng Hoàng Cung không chỉ là tập thơ hay nhất của Phùng Quán mà còn là một tác phẩm để lại dấu ấn sâu đậm trong văn học Việt Nam. Với sự pha trộn giữa thơ và văn xuôi, giữa tình yêu và sự thật, giữa cá nhân và tập thể, tập thơ là lời mời gọi độc giả bước vào thế giới của một thi sĩ tài hoa, nhạy cảm và đầy trách nhiệm. Đây là một áng thơ “kỳ diệu” – như lời nhận xét của các nhà phê bình – không chỉ bởi nghệ thuật mà còn bởi tinh thần bất khuất và tình yêu lớn lao mà Phùng Quán gửi gắm.