Có thể nói đây là bộ truyện đi đầu trong việc đưa ngôn tình vào Việt Nam, khi mà VN còn chưa biết ngôn tình là gì. Và đây cũng là một trong những cuốn ngôn tình đầu tiên mà mình đọc, vào lúc không biết trên thế giới này có khái niệm ngôn tình.
Truyện kể về cuộc tình của “tôi” – một người đàn ông – với một cô gái mà anh ta cho là “đĩ”.
Lần đầu tiên gặp nhau, khi anh ta đang ngồi chơi với bạn trong quán bar thì đột ngột một cô bé học sinh chạy tới nói với anh ta rằng: “Tôi muốn ngủ với anh.” Đêm đó, anh ta thầm thấy mỉa mai và giận dữ khi phát hiện ra cô bé có ngoại hình xinh đẹp và ngây thơ ấy đã là “đàn bà”.
Lần thứ hai gặp nhau, anh ta bắt gặp một lão già đang đưa tiền “bao nuôi” cô. Tuy đã mấy năm trôi qua kể từ đêm đó, nhưng chẳng hiểu sao, anh ta nhận ra cô ngay từ ánh nhìn thoáng qua. Anh ta khinh miệt, cứ thế đi qua, nhưng cũng chẳng hiểu sao, anh ta lại quay lại nói với cô rằng cô đừng theo lão già đó mà hãy để anh ta bao nuôi.
Rồi cô dọn vào nhà anh ta, chăm lo cho anh ta từng miếng ăn giấc ngủ, không được phát ra tiếng khi làm tình vì anh ta không thích… Cô sống như một con thú tăm tắp nghe lời của chủ nhân.
Thời gian dần trôi, anh ta nhận ra mình rất yêu cô, anh ta muốn mang lại hạnh phúc cho cô, và cả đứa con của họ. Nhưng ông trời trêu ngươi, trong lúc sự nghiệp của anh ta khởi sắc thì cô lại về bên vòng tay của lão già khốn nạn ấy.
Anh ta lao vào công việc và men rượu, và yêu một cô gái đối lập hoàn toàn với cô. Ấy thế mà trong cơn say, anh ta lại nghĩ cô gái ấy là cô. Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn thấy vết máu đỏ trên giường, lòng anh ta đau nhói. Anh ta chửi mình vì đã khốn nạn cướp đi lần đầu tiên của cô gái ấy. Anh ta chửi mình vì sự khốn nạn của anh ta đã khiến chuyện giữa anh và cô chấm dứt. Hoàn toàn. Vì cô gái kia tự hào nói với anh “Vì em còn trinh”, còn cô để lại câu “Tôi chỉ là con đĩ” rồi bỏ mặc anh ta lao vào vòng tay của những thằng đàn ông khác.
Một năm sau, anh ta gặp lại cô. Tuy cô béo hơn ngày xưa, nhưng vẫn rất đẹp. Anh ta vui mừng trong khoảnh khắc gặp gỡ ấy, đến mức quên mất cô bạn gái hiện tại đang khoác tay mình. Anh ta chợt nhận ra khi có cô, người con gái bên cạnh anh lúc này cũng chỉ tầm thường như bao người phụ nữ khác. Với anh ta, cô là thiên thần. Nhưng thực tế lại đánh vào mặt anh ta một vố đau nữa. Anh ta đã có bạn gái, còn cô được những thằng đàn ông giàu có bao nuôi.
Anh ta nhớ mãi ngày hôm ấy. Đó là một buổi sáng thứ tư, cô gọi điện và hỏi “Anh sẽ đưa em đi chứ?”
Anh ta muốn có cô, anh ta không thể bỏ mất cơ hội để có cô. Nhưng rồi anh ta nghĩ đến cô bạn gái hiện tại của mình. “Vì em là trinh nữ.”
“Xin lỗi, em chỉ là con đĩ.” Nói xong, anh ta lao vào toilet khóc như chưa từng được khóc.
Anh ta không biết rằng đó là câu nói cuối cùng mà anh ta dành cho cô.
Anh ta không biết rằng trong lần đầu tiên gặp nhau, cô muốn ngủ với anh là vì bên cạnh anh không có người phụ nữ nào hết, và vì cô vừa bị chồng của mẹ mình cưỡng bức.
Anh ta không biết rằng để con đường sự nghiệp của anh không bị cản trở, cô đã phải lên giường với lão khốn ấy, và cô bỏ đi vì không biết đứa trẻ là con của ai.
Anh ta không biết rằng ngày bảo gọi điện cho anh ta, khi bảo rằng mình có 48.500 tệ trong tài khoản thì có đủ để anh cưới cô không là vì cô đang cố chứng minh rằng cô chưa bao giờ là đĩ.
Đến khi biết hết tất cả thì đã quá muộn. Thiên thần của anh ta đã bị vùi chôn dưới nắm cỏ hoang.
Thực sự mà nói thì nếu bây giờ mới đọc quyển này, chưa chắc mình đã thích (vì càng già thì càng không chịu nổi ngược), nhưng vào thời điểm đó, mình đã đọc quyển này 3 lần. Có thể bạn sẽ không hiểu nổi tại sao nữ chính lại hành động ngu ngốc như vậy, cũng không hiểu nữ chính nghĩ gì, có cảm xúc ra sao nhưng truyện đã thể hiện rất rõ nam chính là một thằng khốn nạn đúng chất đàn ông, dù anh ta cũng là một người đàn ông có trách nhiệm. Không ai là tốt hoàn toàn, không thằng đàn ông nào luôn là chính nhân quân tử. Ngòi bút của Tào Đình đã rất trần trụi khi phô bày chữ “trinh” trong truyện này.
Tóm lại, với mình, đây là một truyện đáng đọc vì nó đã đề cập đến những vấn đề xã hội vẫn còn dai dẳng cho tới bây giờ: ấu dâm, cưỡng hiếp, trọng nam khinh nữ.
***
Có ai đó đã từng nói “ Không nên đánh giá một cuốn sách qua cái bìa” thì với cuốn sách này bạn sẽ được nghe một câu tương tự, nhưng...
Có ai đó đã từng nói “ Không nên đánh giá một cuốn sách qua cái bìa” thì với cuốn sách này bạn sẽ được nghe một câu tương tự, nhưng cái bìa ở đây sẽ được thay bằng cái tên. Một tiêu đề nghe có vẻ không được trang nhã, lịch thiệp nhưng đừng để vẻ ngoài đánh lừa. Bởi lẽ nếu không thật sự mở ra đọc hết cuốn sách bạn sẽ bỏ qua cái giá trị nhân văn cũng như thông điệp cuốn sách muốn truyền tải tới mọi người. Nếu ai đã nghe qua tới tác giả ngôn tình Tào Đình với các tiểu thuyết nổi tiếng như Yêu anh hơn cả tử thần, Kiếp trước em đã chôn cất cho anh, Phấn hoa lầu xanh... thì đây là tác phẩm tiêu biểu nhất trong sự nghiệp sáng tác của cô mà người đọc không thể bỏ qua.
Nội dung cuốn sách kể về một mối tình thoáng qua giữa chàng trai tên Hà Bân và một cô gái làng chơi tên Hạ Âu. Một cuộc gặp gỡ với một cô gái mười sáu như tình một đêm hoá ra lại không phải. Tiếp xúc nhiều với cô, chàng trai cảm giác được sự hiền lành, thánh thiện và hồn nhiên như bao cô gái khác từ cô gái này. Từ những lần nói chuyện, từ các buổi ăn chè với nhau vẻ đẹp của Hạ Âu toát lên vừa xinh đẹp vừa dễ thương khác hoàn toàn với cái nghĩa “gái bán hoa” mà người khác vẫn hay đồn đại Chính từ điều này đã khiến cho tình cảm nảy nở giữa hai người và anh còn muốn quyết định sẽ cưới cô ấy.
Với lối viết về cái đẹp và bi kịch của tình yêu, Tào Đình đã làm lay động con tim của bao độc giả. Những giọt nước mắt cho tác phẩm cũng như nhân vật trong truyện đều từ cách xây dựng cốt truyện đến bi thương của cô. Một cuốn sách cho chúng ta thấy cái gì cũng có nguyên do của nó, ánh sáng đôi khi vẫn phát ra từ nơi sâu thẳm nhất của bóng tối. Có những chuyện chúng ta không hề hay biết cũng như có bất kì suy nghĩ nào về nó. Gái làng chơi đôi khi không xấu như chúng ta vẫn nghĩ, họ chỉ do hoàn cảnh đưa đẩy mà bị ép làm những công việc mà xã hội lên án là bẩn thỉu. Cũng như Fantine, một người mẹ vĩ đại vì con mình mà hi sinh tất cả mọi thứ và trở thành gái đi.ếm. Như nàng Kiều bán mình chuộc cha trong Đoạn Trường Tân Thanh để làm thú tiêu khiển cho các khách làng chơi tại lầu Ngưng Bích. Hoặc như Huyền trong tác phẩm Làm đ.ĩ của Vũ Trọng Phụng, do hoàn cảnh cuộc đời mà làm nghề bán thân trong Lục Xì. Hoặc nàng Katyusha của Lev Tolstoy sau một phút bồng bột tuổi trẻ mà mang thai rồi dòng đời ác nghiệt đưa cô vào chốn mang lại niềm vui cho đàn ông. Có rất nhiều các hoàn cảnh sống tội nghiệp cả ngoài đời và trong tác phẩm văn học. Điều mà cuốn sách muốn nhắn nhủ có lẽ chính là sự cảm thông với những kiếp người với những nghề nghiệp bị xã hội ghê tởm. Cách kể của Tào Đình rất tự nhiên và dòng xoay câu chuyện cứ thế trơn tru và bi kịch có phần đã được đoán trước. Với tác giả mang phong cách như vậy, từ cái nhan đề chúng ta cũng có lẽ đã đoán được câu chuyện sẽ đi về đâu. Điểm nhất mạnh chính là cuộc gọi điện thoại chia tay và lời nói dối phá thai của Hạ Âu. Đó có lẽ là quyết định đau đớn nhất nhưng một khi yêu thì nên làm và mong muốn điều tốt nhất cho người mình yêu. Sự hối hận và muốn bắt đầu lại từ đầu có lẽ đã muộn bởi đúng như nhan đề, Hà Bân đã đáp lại “ Xin lỗi em chỉ là con đ.ĩ”. Đó là kết thúc cho một mối tình bi thương, như ánh sáng hi vọng loé lên rồi lại vụt tắt của một kiếp người luôn sống trong bóng tối. Hạ Âu là một “gái bán hoa” mang trong mình một quá khứ bi thương và cũng một phần do mẹ của mình. Khắc hoạ và xây dựng được một người sinh ra từ bóng tối nhưng mang những tính cách vậy là điều thành công của tác giả. Nhân vật Hà Bân xuất hiện như một thiên thần cứu rỗi đem lại hạnh phúc nhưng phải chăng do cơ thể đã nhúng chàm mà cô không có được hạnh phúc. Điều này là một dấu hỏi lớn cho tác phẩm, phải chăng tình yêu đẹp không thể vượt qua định kiến xã hội ? Tác giả dù có muốn viết được một cái kết đẹp cũng không thể đánh bật được cái hiện thực bạo tàn đau khổ. Điều này có phần khiến chúng ta nhớ tới định kiến xã hội gây nên cái kết đầy bi thương giữa công tử Waldermar và nàng Stefcia trong tác phẩm Helena Mniszek.
Đọc cuốn sách nên quan tâm tới nội dung hơn là cái tên của nó. Người đọc sẽ được chứng kiến một mối tình đẹp nhưng bi ai giữa một chàng trai và một cô gái mang trong mình cái nghề bị xã hội lên án. Từng dòng văn trôi qua như thuật lại một cuộc đời của cô gái bất hạnh nói chung và Hạ Âu nói riêng. Nhà văn đoạt giải Nobel cũng là người khắc họa nét đẹp và văn hoá phương đông cũng đã làm nên bức tranh thơ mộng nơi xứ tuyết lạnh lẽo. Cái đẹp và sự thanh tao nơi nàng ca kỹ Komako thể hiện qua lời nói và bản đàn khiến cho người đọc bất ngờ trước những định nghĩa về các khu phố đèn đỏ. Ở đây, cô gái Hạ Âu của chúng ta cũng hiện lên như một cô gái bình thường, muốn được yêu và sống hạnh phúc như bao cô gái khác. Cái đẹp được định nghĩa theo rất nhiều mặt, nó có thể từ những nơi và những thứ ta không thể ngờ tới. Luôn luôn lắng nghe và thấu hiểu tâm tư của nhân vật có lẽ là điều cuốn sách muốn truyền tải tới độc giả. Một tiểu thuyết không dài nhưng với cá nhân người đọc thì đó là những trang hồi ý đầy nước mắt và đau thương của một người con gái đã mất đi hạnh phúc khi tuổi đời còn rất trẻ trong một môi trường không lành mạnh. Kết thúc cuốn sách liệu phải chăng tất cả sẽ có một câu trả lời mang đậm chất nhân đạo và hơi ấm tình người với nhan đề của tác phẩm.
“ Xin lỗi, em chỉ là con đ.ĩ.”
“ Không sao đâu, bởi tất cả hiểu được nỗi đau mà em đã trải qua.”