Thế Cục Quỷ Cốc Tử Tập 11 |
|
Tác giả | Hàn Xuyên Tử |
Bộ sách | Chiến Quốc Tung Hoành |
Thể loại | Lịch sử - Quân sự |
Tình trạng | Hoàn Thành |
Định dạng | eBook mobi pdf epub azw3 mp3 |
Lượt xem | 3147 |
Từ khóa | eBook mobi pdf epub azw3 mp3 Sách Nói Audio full Hàn Xuyên Tử Quỷ Cốc Tử Chiến Quốc Tung Hoành Binh Pháp Quyền Mưu Quân sự Văn học phương Đông |
Nguồn | |
TẠO HIẾN LỆNH, KHUẤT BÌNH NHẬN VƯƠNG MỆNH
MƯU ĐẠI SỞ, TRƯƠNG NGHI TỚI SÍNH ĐÔ
Hoài Vương suốt đêm không về.
Thực khéo trùng hợp, đêm ấy đúng đêm Nam hậu thị tẩm. Trịnh Tụ từ sớm đã tắm gội xông hương, đợi tới tận sáng, vẫn chưa thấy bóng Hoài Vương, sai người đi thăm dò, mới biết Hoài Vương không có ở trong cung.
Trịnh Tụ đang lúc ruột gan như lửa đốt thì Hoài Vương trở về. Hẳn bởi suốt đêm không ngủ, vừa về tới cung, Hoài Vương đã vào ngay thư phòng nghỉ ngơi.
Trịnh Tụ tìm gặp nội doãn, hỏi ra mới biết Hoài Vương cả đêm qua ở nhà cỏ của Khuất Bình.
Thế thì kiểu gì cũng có chuyện mây mưa lâm hạnh! Trịnh Tụ càng nghĩ càng cảm thấy sự tình nghiêm trọng, bèn lệnh cho thân tín mời Ngận Thượng tới.
Ngận Thượng vừa vào Nam cung, đã thấy không khí vô cùng căng thẳng, cung nữ nhất loạt quỳ mọp dưới đất, như thể chết cha chết mẹ. Loáng thoáng nghe có tiếng khóc từ bên trong vẳng ra, Ngận Thượng vội rảo bước vào, thì thấy Trịnh Tụ đang ôm Tử Lan khóc thảm thiết.
“Nương nương,” Ngận Thượng không cả kịp khấu đầu, cứ thế bước thẳng tới, “dám hỏi, có chuyện gì ư?”
“Ngận đại nhân,” Trịnh Tụ gạt lệ, “đại vương…không cần ta, không cần mẹ con ta nữa!”
“A?” Ngận Thượng kinh ngạc kêu lên.
“Ngận đại nhân,” Trịnh Tụ nức nở, “tâm trí đại vương giờ đã để hết chỗ con yêu nữ núi Vu Hàm, bảo hai mẹ con ta phải sống thế nào đây!”
Tử Lan lúc này cũng oà lên khóc.
Nghe thấy là chuyện này, Ngận Thượng lại thở phào một tiếng, vái mà nói: “Nương nương, đây quả là chuyện lớn, xin nương nương hãy kể, đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa nghe Ngận Thượng nói là “chuyện lớn”, Trịnh Tụ càng khóc nghẹn ngào.
Ngận Thượng đưa mắt nhìn sang cung nữ.
“Bẩm đại nhân,” cung nữ khẽ giọng bẩm báo, “đêm qua vốn do nương nương hầu đại vương, nhưng đại vương cả đêm không về, đến tận sáng mới thấy hồi cung, giờ đang nghỉ trong tiền điện. Nương nương hỏi thăm mới biết, té ra đại vương nghỉ lại phủ Khuất đại nhân!”
Đại vương nghỉ lại suốt đêm trong phủ Khuất Bình! Thân là cận thần được đại vương sủng ái bao năm, vậy mà Ngận Thượng chẳng hề hay biết.
Ngận Thượng cũng bàng hoàng chết sững.
Sau đêm Hoài Vương nghỉ lại nhà cỏ của Khuất Bình, Sính Đô bắt đầu đồn đại, rằng phủ tả đồ đã đặt mua lượng lớn muối Tề, sắp sửa về tới Sính Đô. Người Sính một đồn mười, mười đồn trăm, các hiệu buôn muối vắng tanh vắng ngắt.
Cùng lúc này, Tử Khải cũng đã nhận được tin báo từ biên ải, vội vã tới phủ Kỷ Lăng Quân.
Xạ Cao Quân, Bành Quân cùng không ít vương thân đã chực sẵn trong phủ, sắc mặt ai nấy đều bồn chồn nôn nóng, oán hận sục sôi.
“Khải Nhi, cháu tới thật đúng lúc!” Vương thúc vẫn rất điềm tĩnh, mỉm cười chìa tay, chỉ vào chiếu bên cạnh, “ngồi đi.”
Tử Khải bèn ngồi xuống.
“Hẳn có tin tốt lành?” Vương thúc hỏi.
“Chỉ có tin xấu.” Tử Khải buông thõng hai tay, đôi mày chau tít, “cháu đã nghe ngóng kỹ rồi, chuyện này là Khuất Bình nghĩ ra, Chiêu Dương xuất vốn, Trần Chẩn góp mưu, quản gia Hình Tài của Chiêu phủ đặt hàng, chuyến muối đầu tiên gồm năm chục xe, hôm qua đã vào đất Sở.”
“Thật không ngờ, gã tả đồ này đầu óc cũng tinh ranh thực!” Vương thúc lấy làm thú vị, tấm tắc khen ngợi.
“Anh hai,” Bành Quân cuống lên, “đầu óc hắn tinh ranh, thì chúng ta chết chắc đấy!” Đoạn giận dữ trỏ ra bên ngoài, “đến khi muối Tề về đến, giá muối há chẳng rớt xuống tận đáy…”
“Phải đấy, anh hai,” Xạ Cao Quân mặt đầy nôn nóng, “phải nghĩ cách ngăn chuyện này lại mới được. Cái khác chưa nói, nếu Chiêu phủ thừa cơ mở hiệu muối khắp Sính Đô, ngày sau ta biết sống thế nào?”
Rõ ràng, mối lo của Xạ Cao Quân mới là cốt yếu. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào vương thúc.
“Chú nói chí phải, quả thực ta chưa nghĩ tới chuyện này.” Vương thúc gật gù với Xạ Cao Quân, đoạn quay sang Tử Khải, “giá muối ở chợ hiện là bao nhiêu?”
“Tám thù.”
“Tám thù?” Vương thúc lẩm bẩm, đoạn khép mắt, hồi lâu sau, nhìn sang Bành Quân, “giao cho người Tần được bao nhiêu rồi?”
“Chưa được bao nhiêu.” Bành Quân đáp, “là tiểu đệ giữ lại, vốn định đợi tăng giá lên mười thù mới xuất.”
“Muối đã chở tới nơi chưa?”
“Thưa, tới rồi, cách biên ải không xa, chúng tôi đã trưng dụng rất nhiều nhà kho, trữ sẵn hàng hoá, chỉ chờ thị giá…”
“Tốt lắm.” Vương thúc quay sang Tử Khải, “cháu hãy đi gặp Xa Vệ Tần, thực hiện khế ước đi.”
“Thế còn chuyện muối Tề?” Tử Khải ngẩn ra một thoáng, rồi hạ giọng hỏi.