Những năm tháng xuân xanh ấy, mấy ai trong chúng ta gặp được người tuyệt vời như Tưởng Chính Hàn và mấy ai trong số đó có sự kiên định của Hạ Lâm Hi….
Trước đây, tôi không bao giờ thích đọc những bộ thanh xuân vườn trường, phần vì mô típ cũ, đôi chính luôn vì những khắc nghiệt của cuộc sống mà rời xa nhau, phần vì rất ít tác giả viết “đủ chín” trong thể loại ấy. Rồi một lần vô tình nọ, tôi lọt hố Trăm năm hòa hợp, ước định một lời với suy nghĩ “chắc cũng theo lối cũ thôi”. Tuy nhiên, tác phẩm đã tạo cho tôi một ấn tượng đủ mạnh để tôi phải đọc lại truyện thêm lần nữa, vì hay quá mà.
Nữ chính Hạ Lâm Hi là một cô nữ sinh đúng chuẩn “con nhà người ta” – xinh gái, nhà giàu, là học xuất sắc của lớp chuyên trường điểm, cơ mà cô nàng không hòa đồng tẹo nào đâu nhé. Người hâm mộ cô vô số mà người ghét cô cũng nhiều. Nếu được so sánh, Hạ Lâm Hi chính là một đóa hồng có gai đẹp đẽ và đầy kiêu hãnh. Còn Tưởng Chính Hàn thì lại khá khác biệt. Nhà cậu không khá giả, thuộc top học sinh từ dưới đếm lên của lớp, khá hòa đồng với bạn học. Và họ là bạn bàn trên bàn dưới của nhau.
Hạ Lâm Hi giỏi toán, Tưởng Chính Hàn thích lập trình. Hai người họ tưởng chừng như ở hai thế giới khác nhau nhưng chẳng biết xui rủi thế nào mà cô dần chú ý tới cậu trai cao ráo, có nụ cười tươi đủ tiêu chuẩn người mẫu ngồi ngay sau mình. Rồi nghe tin cậu chàng có khả năng chuyển lớp vì thành tích học tập không tốt, Hạ Lâm Hi thức đêm soạn nội dung trọng điểm, chú ý từng bài kiểm tra để giúp cậu cải thiện hơn. Giữa những áp lực về điểm số và thi cử của năm 12 căng thẳng thì niềm vui của cô chính là những món quà handmade do chính Tưởng Chính Hàn làm tặng. Cái nắm tay thật chặt của mười ngón tay vương hơi ấm đan vào nhau, những ánh mắt mang niềm vui, nụ cười giữ kẽ, mối quan hệ của họ đã được xác định.
Lên đại học, Tưởng Chính Hàn không còn là cậu chàng học hành mờ nhạt trong lớp mà đã trở thành một nhân tài trong giới lập trình. Hạ Lâm Hi cũng chẳng còn là cô con gái được bố mẹ ấp ủ nữa.“Thời gian rồi sẽ bào mòn hết mọi góc cạnh của con người, khiến họ như đã lột xác.” Nếu năm cấp ba, tình yêu của họ luôn phải kín kẽ thì “lên đại học rồi chỉ hận không thể bố cáo thiên hạ”.
Rồi những va vấp đã đến, xã hội không phải là môi trường cấp ba vô tư nữa. Những chiêu trò của đối thủ, sức ép từ gia đình Hạ Lâm Hi khiến tôi đã nghĩ họ sẽ gục ngã. Nhưng không, quan niệm tình yêu của Tưởng Chính Hàn và Hạ Lâm Hi rất hay: “Thích một người là chuyện của bản thân, không can dự gì đến người khác” hay “Thích và yêu là bản năng của con người, làm sao để trở thành một người yêu lý tưởng cũng là cả một quá trình”.
Chính điều đó đã khiến họ vượt qua khó khăn, kiên định với lý tưởng và dung hòa lẫn nhau mà không bị những tác nhân bên ngoài ảnh hưởng. Với tôi, một tình yêu từ thuở thanh xuân lại có thể vượt qua những phũ phàng của thực tế, đâm hoa kết trái, tu hành chính quả thật đáng quý làm sao! Ngoài kia, mấy ai có thể cùng nắm tay nhau đi tiếp quãng đường đời mà không bị những thứ xa hoa phù phiếm cám dỗ.
Thật thiếu sót nếu đọc tác phẩm này mà lại kể sót những nhân vật phụ được xây dựng với các cá tính rất riêng được tôi luyện và thay đổi qua năm tháng. Từ cậu trai ngông cuồng của những năm cấp ba tới một Trần Diệc Xuyên trầm lắng hơn nhưng cái tôi vẫn rất cao thời đại học. Hay hai nhân vật Cố Hiểu Mạn và Sở Thu Nghiên dám yêu dám bỏ. Một Trương Hoài Võ trẻ con nhưng trọng tình trọng nghĩa. Rồi cả nhân vật Tần Việt hay Thời Oánh luôn tự đề cao bản thân rồi cả sự nhún nhường khi bước chân ra xã hội. Tác giả rất khéo léo khi xây dựng một hệ thống nhân vật đa sắc màu, rất thực và đầy ngẫu hứng khiến bộ truyện không đi theo lối mòn mà những tác phẩm thanh xuân hay vấp phải.
Trường hợp của cha mẹ Tưởng Chính Hàn – Hạ Lâm Hi cũng rất đáng nhắc tới. Một gia cảnh khốn khó như trường hợp của Tưởng Chính Hàn lại luôn hòa thuận và giáo dục ra một người con trai quá đỗi tuyệt vời từ nhân cách đến tác phong sống thì nhà Hạ Lâm Hi ngược lại. Sức mạnh của đồng tiền, của vật chất như đè nặng lên ngôi nhà ấy, những nút thắt thắt không thể gỡ, họ quên đi tình yêu ngày nào với những lời thề non hẹn biển mà sẵn sàng buông những lời qua tiếng lại gây thương tổn nhau của người cha, người mẹ. Để rồi đứa con luôn tự hỏi, có phải bản thân chính là nguyên nhân khiến họ không ly dị, là cái lồng giam giữ sự giải thoát của họ hay không?
Viết nhiều đâm ra dở, tôi chỉ tóm gọn lại là tác phẩm này rất rất rất đáng đọc! Từ nội dung cho tới văn phong, cái sự chỉn chu, tinh tế trong cách dùng từ của người chuyển ngữ khiến tôi đọc sướng rơn cả người. Truyện có hường phấn, có thực tế nên dù bạn có trái tim yếu đuối hay ghét sự “giả dối” thì bộ truyện này hoàn toàn có thể làm bạn hài lòng!
-----------
" ": Trích dẫn từ truyện
Review by An Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105
***
Tháng tám, tiếng ve kêu ồn ã cả một vùng trời, nốt trầm nốt bổng nối đuôi nhau vang lên, như một bản hòa ca giữa mùa hạ oi bức.
Trong phòng học của một trường cấp ba, tiếng quạt điện xoay tròn vang lên đều đều, cả lớp gần bốn mươi học sinh nhưng lại như một đám người mang đồng phục vờ câm vờ điếc, bầu không khí lặng thinh lạ lùng.
“Tất cả các em thật sự là lớp kém cõi nhất tôi từng dạy!”
Trên bục giảng cao ba thước, thầy chủ nhiệm tay cầm chiếc khăn lau bảng đen nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng tắp vào cô cậu học trò ngồi bên dưới.
Chủ nhiệm mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xám, quần lưng cao dùng thắt lưng buộc chặt, chân mang một đôi dày da màu đen sáng bóng loáng, đến mức như phản chiếu hình ảnh của chiếc bàn trước mặt.
“Trường trung học Giang Minh của chúng ta là trường học trọng điểm, lớp các em lại là chuyên của trường, các em thi chuyển cấp đánh bại bao nhiêu người, lên lớp mười một lại loại bao nhiêu học sinh, thi cấp tỉnh cũng không thua kém ai, tại sao lần này điểm thi giữa kì lại như vậy?”
Chủ nhiệm gõ một cái thật mạnh vào bàn giáo viên, thiếu điều rèn sắt không thành thép: “Điểm bình quân của lớp ta cộng lại vậy mà chỉ xếp thứ ba toàn khối!”
Đúng lúc này, một nam sinh đang ôm cặp ngồi hàng đầu bỗng lên tiếng: “Nhưng thầy Hà à, một khối có đến ba mươi lớp tự nhiên…”
“Đúng vậy, có ba mươi lớp tự nhiên.”
Thầy Hà nâng gọng kính lên, giọng nói chầm chậm trầm xuống: “Nhưng chỉ có ba lớp chuyên, tương đương với việc các em thi cử chỉ xếp thứ nhất từ dưới lên.”
Đôi mắt liếc nhìn từng nhóm học sinh dưới bục giảng, nhưng lại chẳng ai chịu ngẩng cao đầu đối diện với vị thầy giáo này, giống như đã bị thuyết phục.
Thầy Hà chống hai tay lên bàn, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, xoay người bước từng bước, nói: “Nhiều nhất chỉ còn hai trăm ngày nữa thôi các em phải thi tốt nghiệp! Lòng không vướng bận, dốc sức hết mình, mỗi buổi sáng phải tự nói với bản thân điều này, đã vậy còn có điều gì không thể làm được?”
Lòng không vướng bận, dốc sức hết mình.
Thầy chủ nhiệm cố ý nhấn mạnh ở câu này.
Tưởng Chính Hàn – người ngồi ở bàn cuối cùng, vậy mà lại phụ sự khổ tâm của vị giáo viên chủ nhiệm kia.
Cậu chẳng những không kiểm điểm bản thân, ngược lại nghe xong còn cảm thấy mệt mỏi, không kiềm được từ tốn quay mặt đi, đưa tay chống cằm, ngáp một cái.
Một nữ sinh ngồi trước chợt đánh rơi cây bút bi, lúc quay mình nhặt bút, ánh nhìn lơ đãng của cô khẽ rơi vào người Tưởng Chính Hàn, thế nhưng sau đó lại làm như chẳng có chuyện gì, cô cầm chiếc bút bi màu lam kia lên, mở một tập giấy nháp mới tinh ra.
Tưởng Chính Hàn tọa vị ở phía sau cô, cậu vô thức đánh giá bóng lưng cô gái ấy, sau đó lại nhanh chóng di dời ánh mắt của mình, trong veo nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tháng tám trời vẫn đương giữa hè, ngoài cửa sổ là trời xanh mây trắng, lớp lớp cây tỏa bóng râm dày dặn.
Chủ nhiệm lớp nhẹ nhàng đi xuống bục giảng, trên tay là một chiếc thước e-ke, gương mặt vẫn u ám như cũ.
“Tưởng Chính Hàn, em đứng lên cho tôi!”
Bấy giờ Tưởng Chính Hàn còn đang thơ thẩn, dường như không hề nghe thấy lời nói của thầy Hà.
Ánh mắt của cậu dừng bên cửa sổ nhưng suy nghĩ đã treo lơ lửng nơi xa xăm, giờ phút này vẫn chưa kịp quay trở lại.
Mời các bạn đón đọc
Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời của tác giả
Tố Quang Đồng.