Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng |
|
Tác giả | Duy Hòa Tống Tử |
Bộ sách | |
Thể loại | Sách Nói |
Tình trạng | Sách Nói |
Định dạng | Sách Nói |
Lượt xem | 3294 |
Từ khóa | Audiobook Sách Nói mp3 full Duy Hòa Tống Tử Nuti Tiểu thuyết Ngôn tình Lãng mạn Hiện đại Văn học Phương Đông |
Nguồn | Nuti |
Khi bạn yêu một người con trai, làm thế nào bạn có thể từ bỏ được anh ta? Làm thế nào bạn có thể từ bỏ được hình bóng anh ta trong trái tim bạn khi mà bạn đã cố gắng hết sức mà vẫn không thể khiến cho anh ta động lòng trước tình cảm của bạn?
Không thể! Là không bao giờ có thể!
Một năm. Hai năm. Năm năm. Hay thậm chí là mười năm đi chăng nữa, trái tim bướng bỉnh của bạn cũng không thể không lỗi nhịp mỗi khi gặp anh ta; tâm trí của bạn không thể không vô tình liên tưởng đến anh ta trong những hình bóng mà bạn bắt gặp sau này… Có lẽ như ai đó đã từng nói anh ta chính là người đã nắm giữ “chìa khóa” để mở cửa tâm hồn bạn, và khi anh ta không đến, thì căn phòng trái tim của bạn cũng sẽ không bao giờ mở cho bất kì ai.
Lục Nhiễm cũng vậy!
Cô gái ấy đã để cho Hàn Mặc Ngôn nắm giữ trái tim mình quá lâu! Năm năm. Khoảng thời gian không dài nhưng đã chiếm gần hết tuổi thanh xuân của người con gái. Cô ấy nông nổi, cố chấp, kiên trì và quyết liệt. Lục Nhiễm đã yêu hết mình, không chỉ là ở các thời điểm nông nổi của một cô gái nhất định phải có được thứ mà mình muốn mà ngay cả khi cô ấy đã ý thức được rằng không phải bất cứ thứ gì con người muốn đều đạt được.Tôi thì nghĩ rằng Lục Nhiễm khi 22 tuổi gặp và yêu Hàn Mặc Ngôn, thay đổi hoàn toàn con người vốn có của mình vì anh ta, là lúc mà cô ấy hoàn toàn dựa vào cảm tính, với một con người có “sức hút nhân cách diệu kỳ”. Nhưng năm năm cố gắng, ba năm nhẫn nhịn trở thành trợ lý của Hàn Mặc Ngôn, tình cảm của Lục Nhiễm mới thực sự là tình yêu - thứ tình cảm càng không thể phủ nhận khi trái tim mệt mỏi của cô ấy muốn buông xuôi mà không thể.
Từ đầu đến cuối, đây là câu chuyện của Lục Nhiễm. Đây hoàn toàn là câu chuyện tình yêu của cô ấy với Hàn Mặc Ngôn lạnh lùng vô cảm như cái tên của anh ta. Tôi bắt gặp mình trong cái ương bướng cố chấp của Lục Nhiễm khi yêu Hàn Mặc Ngôn. Tôi bắt gặp mình trong từng cái cách mà cô ấy suy nghĩ, cách cô ấy nói, cách sống có vẻ hơi “bất cần đời” của cô ấy. Cứ xem cái cách cô ấy bắt mình thay đổi hoàn toàn đến một trăm tám mươi độ con người tự do phóng túng, luôn “giải quyết vấn đề một cách đơn giản và lỗ mãng”, trở thành một cô trợ lý sắc sảo và thông minh đủ để thấy cô ấy là tuýp người kiên trì với mục tiêu của mình.
Nhưng tôi ngưỡng mộ cô ấy. Tôi hoàn toàn ngưỡng mộ con người này, ở chỗ, cô ấy dám yêu và dám nói ra tình yêu của mình, mặc dù đã đợi rất lâu, năm năm, để nói lên điều ấy. Cô ấy không giống những người con gái khác, yêu thương lặng thầm và chấp nhận để người mình đi khỏi tầm tay mình. Cô ấy không can tâm như vậy. Rất mạnh mẽ. Rất cá tính. Tôi thích cái cách cô ấy “cưỡng hôn” Hàn Mặc Ngôn và cảm giác mãn nguyện khi cắn thật chặt vào môi anh đến nỗi bật máu. “Khi làm tất cả những điều này, Lục Nhiễm không hề ân hận”. Đúng vậy! Cô ấy không hề ân hận khi đã giải phóng cho tình cảm của mình, “không thể nhẫn nại thêm và cũng không kịp để ý thêm điều gì khác”. Lục Nhiễm cũng không cần phải nhẫn lại nữa! Tình yêu. Tình cảm mà cô ấy đã dồn nén suốt năm năm qua, cô ấy không can tâm để cho mọi thứ bị chôn vùi đi mà Hàn Mặc Ngôn không hề hay biết gì. Suy nghĩ của Lục Nhiễm rất quyết liệt: “Dưa chín ép thì không ngọt nhưng nếu không ép thì cũng chẳng có dưa để mà ăn”. Thử hỏi trong những cô gái yêu đơn phương có mấy ai dám đối diện và nói ra tình cảm của mình như Lục Nhiễm. Cô ấy dám hỏi thẳng Hàn Mặc Ngôn một cách không do dự là có thể cho cô ấy một cơ hội! Cô cũng không hề do dự mà thừa nhận tình cảm của mình với Hàn Mặc ngôn cho người khác biết, một cách rất thẳng thắn và không chút do dự, ngại ngùng. Và hết lần này đến lần khác, cô đã không từ chối cơ hội để được yêu anh. Cô ấy chấp nhận là bạn gái của Hàn Mặc Ngôn, chấp nhận cho mình thêm một cơ hội dù biết trong tim Hàn Mặc Ngôn luôn có hình bóng người con gái khác. Có những lúc tưởng chừng như mối quan hệ của họ sẽ phải dừng lại, theo như những mô tuýp quen thuộc của những câu truyện tình yêu, và theo như những cung bậc tình cảm, giới hạn chịu đựng của con người, thế nhưng cô ấy vẫn tiếp tục đứng dậy và bước tiếp. Nếu là bạn, bạn có thể tiếp tục không khi người mình yêu tha thiết ôm lấy cơ thể mình, siết chặt lấy, tha thiết gọi tên một người con gái khác và nói ba từ “anh yêu em” đầu tiên trong men rượu? Vậy mà Lục Nhiễm vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra. Cô ấy cho mình thêm một cơ hội nữa khi chấp nhận lời cầu hôn không mấy ngọt ngào của Hàn Mặc Ngôn, đủ thấy rằng, tình yêu của cô dành cho Hàn Mặc Ngôn kia lớn như thế nào. Hết lần này đến lần khác, Lục Nhiễm đã nhẫn nhịn, đã tha thứ; cô ấycũng đã từng có ý nghĩ buông tay, nhưng thực sự là chưa bao giờ cô ấy từ bỏ.Ngay cả đến phút cuối cùng, cô ấy đã lựa chọn “chỉ ở bên anh em mới cảm thấy vui”, “vì thế, có khổ sở thế nào em cũng muốn ở bên cạnh anh”. Cô ấy sẵn sàng trở thành vai nữ thứ độc ác chứ nhất định không biến mình thành vai nữ chính yếu đuối cho người khác chèn ép hay đe dọa. Lục Nhiễm, tôi thích nhất cô ấy ở điểm này, không giống với bất cứ vai nữ chính nào mà tôi từng gặp trong những câu chuyện khác, nếu không phải để kẻ khác chèn ép mình thì cũng là tự mình đánh mất tình cảm của mình rồi lại tự dằn vặt khóc lóc. Tôi rất thích, rất thích con người này. Rất thẳng thắn, rất trung thực, yêu ghét rõ ràng, luôn biết rõ thứ mình cần và thứ mình phải có.
Tất cả những điều Lục Nhiễm làm, những việc cô ấy đã trải qua, nếu có một lý do gì đấy để giải thích, thì đó chỉ có thể là vì tình yêu của cô ấy dành cho Hàn Mặc Ngôn quá lớn. Là tình yêu không quá bi lụy mà rất ngọt ngào, không quá mãnh liệt nhưng rất kiên trì. Nếu không phải là Lục Nhiễm, thì có lẽ mãi đến tận bây giờ Hàn Mặc Ngôn không hề hay biết tình yêu anh dành cho cô nhiều thế nào. Nếu không phải cô chủ động nắm giữ thì tình yêu của cô sớm đã tan thành mây khói. Từ đầu đến cuối, là Lục Nhiễm đã tạo ra, đã nắm giữ, đã không buông tay hạnh phúc của mình.
Hàn Mặc Ngôn mặc định vốn là con người hoàn hảo ở mọi phương diện, giống như đa số nhân vật nam chính trong các tiểu thuyết ngôn tình. Anh chàng này đặc biệt ở chỗ, mọi thứ đều hoàn hảo, nhưng dường như sinh ra chỉ dành cho công việc, không hề có tình cảm, không hề biết yêu thương hay động lòng trước những người phụ nữ. Tình cảm của Lục Nhiễm với anh ta không hề được đáp lại. Anh ta giống như gỗ đá. Có cảm giác quá kiêu căng và tự phụ. Rút cục thì không phải Hàn Mặc Ngôn không biết yêu mà là vì tình yêu đầu tiên với một người con gái đã khiến anh trở nên gỗ đá với tất cả, khiến anh quên mất cách yêu một người như thế nào. Có những lúc tôi cảm thấy ghét Hàn Mặc Ngôn ghê gớm. Đấy là lúc anh ta nói với Lục Nhiễm rằng “…hãy cho anh một cơ hội để anh thử xem…”.Thử ư! Hàn Mặc Ngôn! Anh thử yêu Lục Nhiễm sao? Thử là cách nói của lý trí trong khi tình yêu là việc của trái tim. Lục Nhiễm sẽ không thể bắt trái tim cô ấy ngừng yêu Hàn Mặc Ngôn cũng như anh ta không thể bắt mình “thử” yêu cô được. Điều này, Hàn Mặc Ngôn, anh thật đáng trách! Anh nghĩ anh có thể làm được không? Lúc đó tôi cứ tưởng Lục Nhiễm sẽ không đồng ý, nhưng thật may, cô ấy đã gật đầu. Chắc hẳn lúc đó là cô ấy mạo hiểm với quyết định của mình, giống như đánh bạc vậy. Có điều cô không biết được rằng, ván bài mà cô ấy đánh, sở dĩ đã thắng ngay từ đầu, vì anh chàng Hàn Mặc Ngôn tưởng như vô cảm kia đã yêu Lục Nhiễm từ trước khi anh ta nhận ra điều đó. Vậy cho nên Hàn Mặc Ngôn, câu nói dài nhất và ý nghĩa nhất của anh ta trong suốt câu chuyện, cũng là câu mà có lẽ Lục Nhiễm cũng mong đợi nhất, rút cục cũng có thể được nói ra “Anh biết em mong muốn điều gì, cũng có thể giữa chúng ta không có cái gọi là cao trào tình cảm, nhưng, Lục Nhiễm, tình yêu không chỉ có thế, những tình cảm nồng cháy không thể thiêu đốt cả cuộc đời, người có thể ở bên anh suốt cả cuộc đời, người thích hợp nhất với anh…
Anh không còn là chàng trai mười mấy tuổi năm xưa, không thể tiếp tục điên cuồng mê muội vì cái gọi là tình yêu, vì thế, anh chọn em, không chỉ vì em là người thích hợp nhất với anh, mà vì Lục Nhiễm…có thể ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra, anh yêu em”.
Con người này, đúng là lạnh lùng vô cảm, nhưng cũng rất thẳng thắn. Ngay cả lời yêu của anh ta nói ra cũng rất rõ ràng, đầy đủ. Nhưng quan trọng hơn đây chính là cái Lục Nhiễm cần, và mong muốn.
Tôi cảm thấy thích tác giả này - Duy Hòa Tống Tử. Thích cách viết ngắn gọn đầy đủ, súc tích. Thích cái cách cô ấy xây dựng nhân vật của mình, cũng hoàn hảo và cá tính. Cả Lục Nhiễm và Hàn Mặc Ngôn đều là những con người tài năng, lạnh lùng, dứt khoát và thẳng thắn. Cũng có thể vì đây là lần đầu tiên tôi tìm thấy một nhân vật nữ cá tính như thế, yêu ghét rõ ràng như thế, mạnh mẽ như thế, làm mọi thứ vì tình yêu nhưng không chấp nhận biến mình thành một nữ chính yếu đuối bị kẻ khác chà đạp. Và cái kết của câu chuyện cũng là điều mà nhiều người mong được thấy.
Thế nên, nếu bạn đem lòng yêu đơn phương một ai đó, thì trước khi làm hết sức mình, hãy cứ tiếp tục chứ đừng dừng lại. Có thể cuộc đời bạn không nằm trong trang viết của Duy Hòa Tống Tử, nhưng nó hoàn toàn nằm trong tay bạn. Mỗi chúng ta chính là tác giả cho câu chuyện của chính cuộc đời mình!
Thảo Nguyên
***
[Review] Em đừng mong chúng ta là người dưng - Duy Hoà Tống Từ
Câu chuyện bắt đầu khá nhạt nhưng càng về sau viết càng chắc tay, cảm xúc cũng rõ ràng, thực tế và lay động hơn. Càng về cuối truyện, tôi càng thích nữ chính: Lục Nhiễm. Cô ấy không mạnh mẽ theo kiểu quá lý trí lại không quá yếu đuối. Tình huống truyện khá quen thuộc: một anh chàng bị tổn thương tình cảm trong quá khứ, một cô nàng yêu anh tha thiết rồi người cũ trở về chia rẽ. Đã đọc khá nhiều mô típ dạng này. Thường có 2 cách giải quyết vấn đề. Một, nữ chính thông minh bản lĩnh sẽ chọn tin tưởng và bình tĩnh ứng phó, còn nam chính thì thường nhu nhược xót tình cũ mà làm tổn thương nữ chính. Hai, nữ chính thuộc tuýp yếu đuối, tự ti, sẽ chủ động rút lui, và lúc này thì nam chính thường sẽ hành động theo một cách kinh điển:”Người đàn ông yêu bạn thì không cần bạn ra tay, anh ta sẽ đuổi kẻ thứ ba ra xa”. Và nói một cách cũ rích, 2 cách này đúng là “chán chẳng thèm nói”. Điều khiến mình cảm thấy nhẹ nhõm là tác giả không đi theo lối mòn đó.
Nam nữ chính thuộc trường phái hành động. Lục Nhiễm không có lòng tin nhiều với tình cảm này, cô cũng tự ti, nhưng cô không chọn im lặng và lẵng lẽ rút lui, cô chọn cách thẳng tiến và nỗ lực đương đầu. Cách cô bảo vệ tình yêu của mình cũng giống như cách cô chinh phục nó vậy: mạnh mẽ nhưng không trực tiếp. Chính điều đó khiến diễn biến tâm lí nhân vật chân thực hơn. Cách dẫn dắt nội dung câu chuyện khá kịch một cách khiên cưỡng nhưng cách giải quyết vấn đề lại khéo và thực tế. Tôi không thể chấp nhận nổi cách tác giả khiến nữ chính yêu và theo đuổi nam chính, hình ảnh nam chính cũng được cường điệu quá mức, một hình mẫu lạnh lùng nhưng tiếc rằng không hề thu hút và đem lại cảm giác về một người đàn ông không đáng để một cô gái như Lục Nhiễm phải mất 6 năm để chạy theo. Diễn biến tâm lí nam chính cũng nhiều mâu thuẫn, có lẽ vì bắt nguồn từ lỗi khi xây dựng hình tượng. Vẫn cái lạnh lùng đó, nhưng lại thiếu mất cái thâm tình và sự đấu tranh nội tâm của một người đàn ông từng trải qua đau khổ. Cái lạnh lùng của anh là sự vô cảm của người chưa từng nếm hạnh phúc ấm áp chứ không phải là sự bất cần, thấu triệt lẽ đời của đã từng hạnh phúc và mang trong mình nỗi đau của sự phản bội. Đó như một đứa trẻ chưa hiểu tình cảm chứ không phải là người chưa bước ra khỏi đau thương. Thế nên cảm thấy mâu thuẫn. Nam thứ Hướng Diễn mờ nhạt theo một cách đáng để lãng quên. Những lúc nữ chính cần sự giúp đỡ thì anh có mặt nhưng có cảm giác như bất cứ ai cũng có thể thay anh làm việc đó. Anh yêu thầm cô không kém thời gian cô yêu thầm người khác nhưng ấn tượng của anh trong cô mờ đến nỗi gặp lại cũng không nhận ra ngay. Nữ phụ Trang Tĩnh nhàm chán theo một cách đúng nghĩa, cô không khiến người đọc xót xa hay phẫn nỗ. Cô chọn chia tay vì một lí do quá thực tế đến ai cũng có thể hiểu được nhưng đều không thể thông cảm cho: lợi ích cao hơn tình yêu. Không có khổ tâm hay dằng xé chỉ đơn giản là một sự chọn lựa của tuổi trẻ. Sự xuất hiện trở lại của Trang Tĩnh cũng không khiến tình cảm của nam nữ tiến thêm một bước huy hoàng nào cả, vì dường như cô không trở lại thì họ cũng sẽ đi đến bước đó. 6 năm trước cô ra đi, nghĩa là đã đứng ngoài tất cả, chỉ có đoạn quá khứ của cô và Hàn Mạc Ngôn là liên quan đến phần còn lại.
Cả câu chuyện, chỉ duy có tình cảm của nữ chính tạm được xem là yêu. Nam chính đã từng yêu nữ phụ nhưng lại không dành thời gian để hiểu cô, hiện tại anh yêu nữ chính nhưng lại chưa bao giờ chịu mở lòng mình với cô, quá khứ là của riêng anh, suy nghĩ cũng chỉ là của riêng anh, cảm giác thế giới của anh, chưa từng ai có thể bước vào. Nữ phụ yêu nam chính, liệu tình yêu này đã từng tồn tại. Nam thứ yêu nữ chính, liệu sự lặng thầm đó có đáng để cảm động?